Thỉnh thoảng về quê, nhìn lũ trẻ nô đùa với những trò chơi của tuổi thơ, tôi cảm thấy nhớ lắm những cánh chuồn của ngày xưa ấy - người bạn tuổi thơ tôi.

Tôi đã xa cái thời thơ bé từ lâu lắm, không còn nữa những buổi trốn học lang thang, xa cái thời trốn ngủ trưa đi dãi nắng, tắm suối dù biết có thể tối về có ăn một trận đòn ra trò… Và xa một người bạn gắn bó với tôi cả một thời ngây ngô ấy, đó là những chú chuồn chuồn…
Giờ đây, đôi lúc cảm thấy thèm cái cảm giác thả mình trên những cánh đồng rộng mênh mông với trên cao là đàn chuồn chuồn bay lượn. Chẳng biết vì lí do gì mà tôi rất thích chơi chuồn chuồn, tôi cũng lũ bạn rủ nhau bắt những chú chuồn chuồn nhỏ làm mồi rồi dùng cây cỏ may làm cần đi câu những chú chuồn chuồn to hơn, bắt về rồi…
Làm thức ăn cho kiến, chỉ có vậy thôi mà hình như lúc đó tôi cảm thấy thích thú lắm, theo dõi từ lúc 1 chú kiến cố gắng lôi thức ăn về tổ, đến khi cả đàn kiến kéo đến và chẳng bao giờ tôi chịu bỏ đi nếu như chưa nhìn thấy những chú kiến to mà khi đó chúng tôi gọi là kiến chúa.
Tôi còn nhớ, có hai loại chuồn chuồn rất khó bắt là chuồn chuồn ớt và chuồn chuồn ngô, đứa nào trong bọn mà bắt được hai loại đó thì không còn gì bằng.
Không gian của những chú chuồn chuồn là những khoảng trời đầy nắng và gió, nơi có những đứa trẻ chăn trâu nô đùa, bắt chuồn chuồn cho cắn rốn để biết bơi như chúng tôi. Cả đám trẻ cứ mải miết bám theo những cánh chuồn mỏng tang ấy, mỗi đứa một dáng, đứa thì chúi đầu chạy đuổi, đứa thì khom khom chờ chuồn chuồn đậu là đưa tay tóm lấy và sau chiến công ấy là những giọng cười thích thú.