Hello and welcome to our community! Is this your first visit?
Trang 1 của 2 12 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 10 của 20
  1. #1
    Ledinhduoc3333 Guest
    Phòng
    làm việc của tôi gồm nhiều căn phòng nhỏ, mỗi bộ phận một buồng. Tôi
    ngồi chung với em. Em kém tôi 4 tuổi, tuổi Mùi, vóc dáng khá chuẩn. Căn
    phòng hẹp nên rất khó kê bàn. Đầu tiên hai đứa kê đối diện nhau nhưng
    thấy cũng bất tiện. Thỉnh thoảng em muốn soi gương kẻ lại màu môi lại
    thấy tôi nhìn như mèo rình mỡ làm em bối rối. Thế rồi tôi kê lại nhìn
    ra cửa chính, em nhìn vào khoảng không. Ngồi kiểu này em lợi thế hơn
    tôi. Nếu có khách vào tôi phải dậy chào và mời nước. Những lúc rảnh tôi
    muốn lướt mạng xem cái gì hay hay một tí cũng sợ em nhìn thấy. Tôi muốn
    ngắm em phải quay hẳn người lại, thế thì lộ quá. Cuối cùng chúng tôi kê
    lại, vẫn đối diện nhưng lệch nhau ra mỗi đứa một đầu phòng. Muốn ngó
    nghiêng nhau chỉ cần liếc nhẹ.


    Lúc
    tôi về phòng thì chưa có ý định thích em. Tôi còn đang bận với tình yêu
    thời Đại học của mình. Em tư vấn cho tôi nhiệt tình, chu đáo. Đến độ
    mặc áo màu gì, mua quà tặng gì cũng do em bày vẽ cả. Nhiều khi cũng
    không hợp ý tôi nhưng tôi kệ, thấy em vui tôi cũng vui lây. Được độ hai
    năm thì chúng tôi chia tay nhau. Em cũng không cứu vãn gì được giúp tôi
    cả. Người yêu tôi thích diễn viễn điện ảnh V.T, thích màu tím lưu ly
    thảo. Tôi thì ghét tiệt cả mấy thứ ấy. Em bảo tôi chắc anh chị không
    hợp nhau. Tôi nắn nót viết thư xin phép người yêu: Chúng mình chẳng hợp
    nhau. Chia tay thôi em ạ. Hai đứa hai nơi mỗi người mỗi ngả. Tại những
    gì chẳng vì đâu. Em thích hoàng hôn yêu màu tím lưu ly. Tôi chỉ thích
    màu mắt em bừng sáng. Em mải mê tôn ai làm thần tượng. Tôi hơi ghen và
    thoáng bực mình. Có những điều tôi thấy thật cỏn con. Nhưng với em biết
    bao là ý nhị. Tôi không thích nhìn đời như thi sỹ. Đành vậy thôi mưa
    ngược phía em về. Em bảo tôi anh tình tứ thế, giá mà em cũng có người
    tặng thơ.


    Ngồi
    cùng nhau mấy năm chúng tôi thuộc hết cả tính nết của nhau. Thậm chí có
    đồ gì mới người này chưa kịp khoe người kia đã biết. Em có bao nhiêu bộ
    váy tôi nhắm mắt hình dung ra hết cả. Bộ nào lâu không mặc tôi còn nhắc
    em. Em biết tôi thích mặc quần kaki hai túi sau có nắp, sơ mi màu gì.
    Có hôm hứng chí gặp đồ lót nam của Hàn Quốc cửa hàng mới giới thiệu em
    cũng mua về tặng tôi. Ngăn kéo bàn hai đứa có gì cũng công khai cả. Em
    sang bên tôi lục đĩa nhạc thì tôi cũng mò ngăn bàn em kiếm đồ ăn. Em có
    cái chóp mũi tròn và đẹp, gọi là mũi giọt mật. Hôm nào tôi cũng kiếm
    cách xoa mũi em một cái, gọi là lấy may. Đồng nghiệp phòng tôi bảo hay
    là hai đứa lấy quách nhau đi. Lại cũng có người doạ: con thầy, vợ bạn,
    gái cơ quan. Em chỉ cười.


    Rồi
    một hôm em đem cái câu “con thầy, vợ bạn, gái cơ quan” ra hỏi tôi. Em
    không chịu đó là điều cấm kị. Tôi giải thích điều đó có gì thuộc về
    phạm trù đạo đức. Thâm tâm chính tôi cũng nghĩ quan niệm này chưa hẳn
    đã là đúng. Để hiểu đúng nghĩa của một từ thường người ta phải đặt nó
    trong cả câu văn, ngữ cảnh. Để hiểu đúng một mối quan hệ cũng cần cố
    định nó với một môi trường, hoàn cảnh cụ thể. Em và tôi cũng có tình,
    nhưng là tình đồng nghiệp. Với cái quan hệ dư luận miệng kia, em chính
    là “gái cơ quan”. Theo lẽ dèm pha thì tôi sẽ chẳng bao giờ yêu em cả.
    Vì sao thì tôi không tự cắt nghĩa cho mình được. Hỏi em thì thật khó.
    Từ đó, tôi thường nhìn trộm em.


    Lúc
    bình thường, tôi xoa mũi, xoa đầu em cứ như không. Cầm tay, thậm chí bá
    vai cũng thấy tự nhiên và thật nhẹ nhàng. Thế mà sau hôm tôi vẩn vơ vơ
    vẩn thì tự nhiên mỗi khi nhìn em tôi lại thấy mình cứ ngượng ngập thế
    nào. Bắt gặp mắt tôi nhìn sang, em cười toe. Có khi còn gật gật đầu như
    đang nghe nhạc. Tôi chỉ nhìn được nửa người em, phần còn lại bên dưới
    bị cái bàn che kín. Thảng hoặc mới thấy được mấy ngón chân em ngọ nguậy
    trên nền gạch. Trong phòng, em hay bỏ dép đi chân trần. Sự tĩnh lặng
    đôi khi làm người ta nghẹt thở, đến nuốt nước bọt cũng khó khăn.



    Tủ đựng tài liệu chạy gần hết tường quanh phòng. Nhiều hôm em tìm hoặc
    cất tài liệu. Em không về chỗ mà cứ đứng hoặc ngồi ngay trước bàn tôi
    xem hoặc sắp xếp giấy tờ. Ánh mắt tôi nửa găm vào màn hình máy vi tính
    nửa lại hắt sang em. Bờ vai em tròn lượn xuống lưng. Cái dây áo nịt
    ngực lúc thì nằm dọc lúc thì nằm ngang chạy hằn dưới làn áo. Lúc em
    quay người lại, dưới một vài sợi tóc và làn da trắng nơi cổ áo là một
    khe suối chạy hun hút giữa hai bờ ngực. Hai đường bao cong tạo thành
    một cái lõi quả táo mà ai đã ăn hết xung quanh. Nó tròn trịa, cân đối,
    trắng hồng và nuốt chửng mọi ánh mắt vô tình hay hữu ý lọt vào.



    lần tôi và em cũng cãi nhau. Chuyện chẳng liên quan gì đến công việc
    cả. Buổi trưa, thỉnh thoảng các chị lớn tuổi cùng tầng lại nhân lúc
    chồng vắng nhà rủ nhau cải thiện. Vì phòng tôi ở góc, lại thêm tôi chắc
    dễ bảo nên toàn bị bắt di tản trong trật tự. Nhiều buổi chiều quay lại
    thấy bàn ghế ngổn ngang, giấy báo bừa bãi, bát đũa lổng chổng. Bực
    nhưng thấy em cứ hơn hớn kể chuyện chị nọ anh kia nên tôi không dám càu
    nhàu. Hôm ấy thì thật quá đáng. Khung cảnh đã không có gì tốt đẹp hơn
    thì chớ lại còn mùi mắm tôm nồng nặc. Tôi xem bàn mình thì thấy tài
    liệu, bàn phím, cả cái quyển đựng name card cũng sặc mùi mắm tôm. Lau
    rửa hàng tiếng không bớt mùi. Vừa mới há mồm góp ý liền bị em phê là
    không biết thông cảm với chị ý xa chồng. Chồng chị ý vào miền Nam biệt
    phái mấy năm nên hôm nay chị ý mới khao lòng lợn mắm tôm để hy vọng
    chồng sẽ hiểu tấm lòng mình. Mặc kệ chồng chị ý, tôi gắt lên và ném
    quyển sổ bộp một phát xuống nền nhà. Em im bặt, mồm há hốc.


    Đêm
    về, tôi định bụng xin lỗi em nhưng không biết phải làm thế nào. Gọi
    điện thoại không dám, vào mạng để gửi e-mail, chat hay nhắn tin cũng
    ngại. Tôi cứ loay hoay suy suy nghĩ nghĩ hết gần cả đêm. Hôm sau đến
    cái biết ngay. Mặt lạnh như bom nhé. Quần bò cứng đơ, áo gài cao cổ.
    Chiến thuật phòng thủ thấy rõ. Tôi tặc lưỡi, thôi thì phó mặc cho trời.
    Không gian im ắng đến nửa ngày. Tiếng lá ngoài sân rụng cũng nghe thấy
    rõ. Lại hôm sau nữa, em đẩy một vật ra phía đầu bàn gần tôi. Nhìn kỹ
    thì ra cái máy tính của tôi. Chắc là ý định giả đây mà. Tôi cũng mở
    ngăn kéo cầm chiếc USB của em cũng đẩy ra góc bàn sát em. Một lát sau
    bên kia xuất hiện cuốn Tạp chí Đẹp. Trong số này có bài của tôi viết
    nhân một chuyến du lịch, em đã nói tôi tặng em vì em rất thích. Bàn bên
    tôi lập tức đáp trả bằng đĩa nhạc M.L (không phải Mỹ Linh). Chữ ký đầy
    bướng bỉnh của em vẫn còn lấp lánh ngoài bìa đĩa.


    Đến
    chiều thì đống đồ hai đầu bàn đã khá nhiều và vẫn giữ được thế cân
    bằng. Bên em có thêm tập truyện ngắn Nga chọn lọc, đôi dây buộc tóc
    hình chiếc giầy, cái cây ngoáy tai bằng đồng, cái cốc sứ uống nước đã
    bị mất nắp. Tôi cũng lôi ra được chiếc cà vạt lụa Tô Châu em mua hồi đi
    Trung Quốc, tuýp thuốc mỡ Acyclovir bôi lở miệng, cái lược nhựa đã gãy
    2 răng. Em móc trong túi ra cái đeo chìa khoá thả đánh cộc trên mặt
    bàn. Tôi tháo đôi tất đang đi ở chân tung lên. Em ngó quanh một lát rồi
    bặm môi gõ lộc cộc lên bàn phím. Một lát sau cái thanh Yahoo!Messenger
    trên màn hình của tôi sáng rực màu cam. Tôi click. Ô cửa sổ hiện dòng
    chữ: -Do^` -da`n o^ng kho^ng cao thu*o*.ng!!!!!!!!


    Chết
    tôi! Tôi sững người một lát và chợt thấy mình thật trẻ con. Tôi có thể
    mở điện thoại di động và xoá tên em. Cũng có thể xoá nick của em khỏi
    danh sách bạn trên Y!M. Cũng có thể về nhà tìm xem còn thứ gì của em,
    cả đồ lót Narsis mà em đã tặng nữa, để đem trả. Nhưng tôi có gột rửa
    được em ra khỏi đầu không. Có thể không đối mặt với em không. Tôi rùng
    mình khi nghĩ đến viễn cảnh em xin chuyển sang ngồi chỗ khác. Tôi quen
    cái cảm giác có em cười đón tôi mỗi sáng. Biết tôi chưa kịp ăn là thể
    nào cũng có gói xôi lạc nóng hổi hay cặp bánh dầy giò thơm phức đặt kín
    đáo trên bàn. Mỗi cuốn sách tôi mua, mỗi bài thơ tôi viết đều tưởng
    tượng đến nét mặt dịu dàng của em khi đón nhận. Không còn những điều
    ấy, cuộc sống có còn ý nghĩa nữa không. Tôi lặng lẽ xếp các đồ vật vào
    chỗ cũ. Sang bàn em, ngần ngừ rồi tôi viết: Anh xin lỗi! Lật cuốn tập
    truyện ngắn Nga ra tôi gắn mảnh giấy lên đó. Hình như, đúng phải trang
    có truyện “Nói hay là im lặng” của A.P. Tchekhov

  2. #2
    Ngày tham gia
    Mar 2018
    Bài viết
    12



    Những
    ngày không lành trôi qua thật chậm chạp và kinh khủng. Em vẫn cao ngạo
    và xa vời với cái gáy kiêu sa và trắng dưới làn tóc cuốn cao. Thời gian
    trống trải của tôi nhiều hơn. Em ít ở trong phòng hơn. Tiếng kẹt cửa,
    tiếng chuông binh boong ngoài thang máy cũng như trêu ngươi làm tôi
    luôn giật mình. Nhịp ngày trôi lầm lũi và rỉ rả như viên đá trong tủ
    lạnh dần tan chảy. Nó bào mòn ghê gớm những giác quan. Chưa lấy vợ
    nhưng tôi đã lờ mờ hiểu thế nào là “chiến tranh lạnh”. Không nói được,
    không chửi được, không đập phá được. Hoá ra ước muốn của con người
    nhiều lúc giản dị biết bao. Giá em là vợ tôi nhỉ, dứt khoát tôi sẽ tát
    cho em một cái. Đương nhiên tôi không hề có ý định đánh phụ nữ, nhất là
    vợ của mình. Nhưng những ông chồng mà không bao giờ dám
    xì-pác-tác-bôm-bốp cũng khó giữ được hạnh phúc gia đình. Phụ nữ nhiều
    khi cần đến niềm đau. Họ hể hả khi được chồng giang tay nện vào má mình
    hơn là có một ông chồng nhu nhược, hèn yếu.




    Gái
    cơ quan – mình có nên khổ sở vì điều đó không nhỉ? Ai cũng biết, bản
    thân “gái” đã là một từ rất gợi cảm. Gái đi từ chân quê chất phác mà
    ra, đường càng xa thì cái ngữ nghĩa tốt đẹp của nó càng xa thì phải.
    Tôi đã đến nhà bạn tôi chơi và thấy cô bạn cấm người giúp việc gọi con
    mình là “gái ơi ra ăn cơm”. Ra đến thành phố, gái không chỉ để xác định
    giới tính nữa, nó tha hoá thành một danh từ chỉ nghề nghiệp. Đôi khi
    đàn ông gọi gái bằng tên động vật như “bò lạc” hay “... móng đỏ”, còn
    nhẹ nhàng hơn, những cô gái đó gọi lại bọn họ bằng tên loài bò sát
    lưỡng cư: ếch. Vào cơ quan, gái trở thành đề tài đầy thèm muốn và không
    biết từ bao giờ nó trở thành một phần của tân tục ngữ mang âm hưởng
    thời đại. Gần đây, câu đấy còn phát triển thêm một đoạn nữa để thành:
    con thầy, vợ bạn, gái cơ quan, bồ thủ trưởng.



    quan đúng là mảnh đất màu mỡ với những quy tắc, luật lệ chung giúp cho
    tình yêu nảy nở. Thử nghĩ xem, nếu ngoài đời, anh dễ gì tiếp cận được
    một cô gái xinh đẹp. Ấy vậy mà vào cơ quan, dù anh có xấu đui thì vẫn
    cứ ngày ngày ngồi cạnh hoa hậu đủ 8 tiếng, miễn cô ấy là người cùng cơ
    quan với anh. Có đến 68% đồng nghiệp có tình cảm đặc biệt với nhau. Hai
    phần ba trong số ấy muốn kết hôn với người giống như bạn cùng phòng với
    mình. Đấy là những gì tôi đọc được trong một cuốn sách. Còn theo bản
    Điều tra Tình yêu Công sở năm 2006 do công ty Vault thực hiện, 27.5% số
    người điều tra thú nhận đã từng hẹn hò trong công sở, tăng 23% so với
    năm ngoái. Cũng không khó hiểu khi với nhiều người, họ hãnh diện khoe
    nơi làm việc của mình hơn là nhà mình. Ở đó, họ phát huy được lợi thế
    (khi muốn che giấu thân phận) bằng tác phong làm việc hay những bộ
    trang phục thường có ít sự lựa chọn.


    Ghê
    gớm hơn, trang web của Career Builder và MSN Advice đưa ra lời khuyên
    về 10 điều khiến bạn dễ mất việc nhất và Điều thứ 6 chính là do Bắt đầu
    một tình yêu công sở: Trừ khi hai người thuộc hai bộ phận không liên hệ
    mật thiết với nhau trong một tổ chức, việc bắt đầu một tình yêu công sở
    không được cho là ý tưởng hay. Nếu yêu cấp trên, tình yêu đó sẽ bị nghi
    ngờ và mọi thăng tiến hay lương thưởng đều bị dèm pha cho dù thế nào đi
    nữa. Nếu yêu cấp dưới, nguy cơ bị cáo buộc tội lạm dụng tình dục là rất
    rõ ràng. Và cho dù yêu ai đi nữa, kết quả của tình yêu đó và những hành
    vi kỳ lạ thường thấy trong tình yêu lãng mạn sẽ được đồng nghiệp nhớ
    đến và suy diễn lâu dài. Cái này thì nghe chừng có lý, bài học nổi
    tiếng từ cựu Tổng thống Mỹ B. Clinton với cô Monica L hay gần đây nhất
    là Chủ tịch World Bank (nguyên Thứ trưởng Bộ Quốc phòng Mỹ - Ông Paul
    Wolfowitz) buộc phải từ chức vì nâng lương trái phép cho bạn gái rất có
    thể làm bạn phải đắn đo.


    Gạt
    sang một bên những cuốn sách và bản điều tra, tôi vào các diễn đàn trực
    tuyến tìm lời tư vấn. Nick quocthai ngay lập tức chia sẻ “Một số kinh
    nghiệm đau thương khi yêu người cùng cơ quan: 1/ Không bao giờ biết
    được tiền lương của mình nó tròn méo như thế nào. 2/ Không bao giờ có
    được thời gian nhàn rỗi đi nhâm nhi với bạn bè ly bia sau giờ làm việc.
    3/ Năng suất lao động của mình, của người đang yêu mình, và của những
    người đang theo dõi bàn tán về mình... cực kỳ thấp. 4/ Sẽ có nhiều đối
    thủ nặng ký tìm cách chơi khăm mình. 5/ Sẽ dễ dàng mất việc làm, nếu
    một trong các đối thủ lại là xếp. 6/ Sau này lỡ một trong 2 lập gia
    đình, thì mất luôn quan hệ đồng nghiệp. 7/ Còn nếu cả hai người đến
    được với nhau sẽ có nguy cơ thành văn phòng gia đình trị…”. Bạn đọc có
    thể tham khảo ở đường link sau:
    (http://www.diendanvanhoathethao.net/...mp;postcount=6)”.


    Tôi
    chờn chợn nhưng thâm tâm lại thấy bùng lên cái cảm giác được thách
    thức. Tình ái đâu phải là trò chơi mà toàn rủi không có may. Tôi quyết
    định dấn thân một chuyến, biết đâu mọi thứ đều có vẻ chống lại tôi cả
    chỉ trừ em.

    Em chỉ làm lành hẳn với tôi khi hai đứa được cử đi công
    tác ở một thành phố phía Nam. Tôi đã vài lần đi nhưng em thì lần đầu.
    Em háo hức xếp đặt đồ đạc. Gọi điện cho bạn và hý hoáy ghi địa chỉ các
    nơi mua sắm. Chúng tôi ở một khách sạn ngay mặt đường. Em ở tầng 2, tôi
    ở tầng 3. Trước ngày bay ra, buổi tối bữa cơm kết thúc sớm. Chúng tôi
    về khách sạn lúc 9 giờ tối. Khách sạn không xấu, ở khách sạn cũng không
    có gì là xấu. Vậy mà khi hai đứa lấy chìa khoá, cậu lễ tân cứ cười tủm
    tỉm. Buổi tối không có nhiều thời gian. Thời điểm cũng không quá muộn
    nhưng cũng không quá sớm làm tôi khó lên giường ngủ ngay được. Gần như
    bản năng, tôi nghĩ ngay đến em. Lại chọn cách nhắn tin qua điện thoại
    vậy. Tôi gửi đi: *** som chan bo xu! Dễ đến mười phút sau mới có hồi
    âm. Không biết em bận hay mạng điện thoại bận. Em hỏi lại: Khong ***
    thi lam gi? Tôi mời: Uong ca phe di! Đi uống cà phê là một cái cớ phải
    nói rất hay và khá công hiệu.


    Người
    ta có thể mời nhau đi uống cà phê nhưng không nhất thiết phải uống đúng
    cái thứ nước đen và đắng ấy. Quán cà phê cũng không nhất thiết chỉ ngồi
    để uống cà phê. Thường thì quán có đủ không gian cho những nhu cầu khác
    nhau phù hợp với các cung bậc tình cảm. Bạn có thể rủ bạn bè, gia đình
    hay cả người yêu đến quán. Sẽ có chỗ ngồi đúng gu cho bạn. Người miền
    Nam uống cà phê nhiều hơn người miền Bắc. Họ cũng sẵn lòng trả nhiều
    tiền hơn cho thú vui này. Phải vì vậy mà quán cà phê trong phía Nam rất
    nhiều và đa dạng. Em nhắn: Cho em mot lat. Đúng một lát tôi xuống gõ
    cửa. Em đã thay một bộ đồ khác. Cái áo thun đen dài tay khá rộng cổ.
    Quần short kẻ ca rô tối màu với chiếc thắt lưng da to bản.


    Quán
    có tên Thiên đàng. Thiên đàng nhưng rất nghèo nàn và tuềnh toàng. Ngồi
    một lát thì hoá ra không phải. Người ta dùng toàn đồ tốt nhưng đã cố
    tình phủ lên chúng những lớp sơn bong tróc, những màu thời gian cũ kỹ.
    Kể ra tầm này mà lên Thiên đàng cũng hơi sớm nhưng tại cái quán này
    tối, có vẻ vắng nữa. Em vuốt tay vào những nan gỗ bên vách quán mà nói
    chuyện về ngôi nhà mơ ước. Nhà sẽ có sân, có vườn thật nhiều cây cảnh,
    có những hàng rào gỗ, có cả *** Bec giê giữ nhà. Tôi bảo em nên sang
    Châu Quỳ mà mua, bên ấy có *** nghiệp vụ của an ninh thải ra dùng trông
    nhà rất tốt. Em bảo em thích học để tự lái xe ô tô. Tôi khuyên em nên
    tìm đất xây nhà ở chỗ nào ít hồ ao. Em bảo em mạng Mộc nên thích những
    gì có màu vàng trang điểm cho ngôi nhà. Tôi bảo thế thì em tìm cây cảnh
    hơi khó vì rất ít cây có lá màu vàng. Em muốn nhà sẽ có hai chị giúp
    việc. Một chị chuyên dọn nhà và một chị chuyên nuôi em bé.

    Những
    người yêu nhau ít khi nói chuyện dính dáng đến em bé. Nói chuyện đến em
    bé tức là họ sắp lấy nhau mất rồi. Lấy nhau không có nghĩa là không yêu
    nhau nhưng đã nói chuyện lấy ai đó thì dứt khoát phải tính toán. Mà đã
    toan tính thì dễ bóp chết tình yêu lắm. Tôi và em chưa yêu nhau nên
    cũng có thể nói chuyện về em bé được. Vì vậy tôi khuyên em đừng nên
    chọn chị giúp việc đang phải nuôi em bé. Thế thì thành ra mình phải
    trông người giúp việc à. Em nghiêm mặt giải thích cho tôi biết là chị
    giúp việc sẽ trông em bé của em. Em nhắc lại là của em, vâng chính em,
    chứ không phải em bé nhà chị giúp việc. Tôi thì vẫn nghĩ giá em tự
    trông em bé của mình thì vẫn hay hơn là để chị giúp việc trông em bé
    của em. Chị giúp việc dĩ nhiên là trông được em bé của em nhưng vẫn
    không bằng em tự trông em bé của em hay chị giúp việc trông em bé của
    chị giúp việc. Nghĩ thế thôi nhưng tôi không nói. Tôi chợt nhớ ra muốn
    trông em bé thì mình phải làm ra em bé trước đã. Tôi liền rủ em về.


    (còn nữa)






  3. #3
    Jeffrika Guest


    Đường
    đã tối khuya. Xe cộ trên đường cũng ít đi. Chúng tôi đi bộ trên vỉa hè
    dưới hơi sương lành lạnh. Ngoại trừ gốc cây, cột điện, bốt điện và mấy
    cô gái chơi trốn tìm với gốc cây thì vỉa hè không có ai. Đi một đoạn,
    có một anh xích lô dừng xe rồi nhảy phắt lên hè đường gí người vào
    tường. Em phản xạ rất nhanh nép sát vào tôi để tránh phải chứng kiến
    cái cảnh oan trái không lấy gì làm thoải mái. Tôi vờ đưa tay kéo vai em
    sát vào tôi rồi để hờ cho bàn tay thả nhẹ sau lưng em. Em để nguyên.
    Chúng tôi đi theo kiểu “Tình khúc Ơ bai” thế về đến khách sạn. Đến
    phòng em, em chào: Chúc anh ngủ ngon! Tôi đứng ngang cửa: Ngủ một mình
    chán bỏ xừ! Em bảo nhưng anh không ngủ ở đây được, anh về đi để em còn
    ngủ. Tôi bảo anh xem em ngủ vậy. Tôi đã được xem em cười, nói, ca hát,
    chải đầu, ăn uống, gõ máy tính, trình ký văn bản,… nhưng đã được xem em
    ngủ bao giờ đâu.





    trong tình cảnh này, cái tính cùn và cù nhầy của tôi được phát huy hết
    cỡ. Quát nạt, van xin, dụ dỗ, nịnh nọt tôi chán không được. Em đành bỏ
    mặc tôi. Em mở túi lấy nước rửa mặt, kem dưỡng da. Tôi bật tivi và ngồi
    ghếch chân ở đầu giường. Thái độ thản nhiên cứ như ở nhà mình. Từ phòng
    vệ sinh ra, vẫn nguyên bộ đồ đi ngoài đường về, em cố nài nỉ tôi lần
    nữa. Thấy không chuyển em leo lên giường và trùm kín chăn. Thật sự tôi
    chẳng biết phải làm gì. Cái cảm xúc lẽ ra phải trào lên mãnh liệt như
    tôi tưởng tượng từ trên đường về thì giờ lại nguội ngắt. Tự nhiên đứng
    dậy bỏ về thì ngượng. Giờ tôi mới hiểu sự đoàn kết quan trọng đến
    nhường nào. Em không đồng tình thì tôi chỉ như người thừa. Mới hay
    không chỉ tình yêu mới cần phải đến cả từ hai phía. Tôi bỏ ra cửa. Hành
    lang lờ mờ ánh điện và im ắng. Cái tĩnh lặng và bóng đêm làm tôi lại
    thấy mình như được tiếp thêm dũng khí. Tôi quay lại, gài chốt cửa, tắt
    công tắc điện và tháo bỏ giày.


    Trong
    bóng tối lờ mờ hắt ra từ cái tivi, tôi ôm lấy vai em. Không thể giả vờ
    ngủ được nữa, em lật chăn ra và quay đầu lại. Nhưng tôi vừa áp mặt mình
    xuống thì em lại lập tức lật người và cuộn tròn. Trông em như con tê tê
    mới bị bắt. Trông giống con ốc đang thu mình trong lớp vỏ óng ánh thì
    đúng hơn. Người ta có nhiều cách để ăn một con ốc. Hoặc là dùng gai
    bưởi khều từ miệng hoặc dùng đồng xu có lỗ ở giữa bẻ gẫy trôn. Tôi thì
    không có cả gai bưởi lẫn đồng xu. Tôi dùng hai tay lật em lại. Em ôm
    lấy mặt. Tôi lùa tay xuống dưới. Hai tay em chạy xuống theo. Tôi ngập
    vào môi em. Mềm mại như thân sứa và ấm, ẩm như sương khói miệng tách
    trà. Dù vậy, tôi vẫn không dám nằm hẳn lên người em. Trong lúc cựa
    quậy, cái khoá dây lưng chọc vào bụng tôi đau nhói. Sau đợt công tác
    này mình sẽ cho ông anh, tôi nghĩ thầm.


    Chỉ
    có ông Xuân Diệu thì mới “hôn đi rồi hôn lại, hôn mãi đến muôn đời” chứ
    tôi thì rất nhanh chán. Tôi không phải “sóng” nên không dai sức kiểu dã
    tràng được. Thấy em phản ứng không quá quyết liệt nên tôi bắt đầu “chân
    tay đỡ mồm miệng”. Đoạn này thì vấp phải sức kháng cự mạnh. Ta và địch
    giành giật nhau từng xen ti mét vuông. Đánh vài chục hiệp trên hai ngọn
    đồi mà bất phân thắng bại. Đánh xuống dưới thung lũng thì gặp cái thắt
    lưng da to bản cứng queo chặn đứng. Tôi nản quá. Chợt nhớ đến Binh pháp
    Tôn Tử tôi liền dùng luôn một lúc hai kế là “Hoa nở trên cây” và “Dương
    Đông kích Tây”. Vờ bỏ trận địa tôi vòng ra sau lưng em rồi bất ngờ băng
    qua bình nguyên luồn xuống ngã ba đồng cỏ. Em sụm người xuống như bị
    điểm trúng huyệt, mặt tái mét. Tôi chả biết gọi cái chỗ đó là gì. “Rằng
    xưa có gã từ quan. Lên non tìm động hoa vàng ngủ say”. Mượn ông Phạm
    Thiên Thư cái hình ảnh “động hoa vàng” vậy.


    Em
    rên lên, hơi đứt quãng: Anh Matu! Đừng anh, chúng mình đã là gì với
    nhau đâu. Tôi giữ vững lập trường, kiên định không nghe đài địch. Em
    doạ em kêu lên bây giờ. Tôi mặc kệ, nằm im, triệt để nguyên tắc im lặng
    là vàng. Thấy tôi không có vẻ gì muốn rời khỏi “động”, em nịnh: em chỉ
    làm thế với người thân thiết nhất thôi, anh cứ thế này em thù anh đấy,
    anh Matu. Lúc này, chắc mồ hôi em chảy ra. Hai đùi em ép ngược tay tôi
    vào sát bụng. Sợ em thù và để mãi tay ở trong môi trường độc hại, ẩm
    ướt không tiện. Tôi đành thoái lui. Hai chúng tôi trò chuyện huyên
    thuyên. Về thưở nhỏ, về gia đình. Em chủ động ôm và hôn tôi. Tôi lật áo
    em và úp mặt vào đó hít hà mùi thơm thiếu nữ. Trên tivi không còn
    chương trình gì. Khách sạn này không có truyền hình cáp. Tôi về phòng
    mình lúc đã thấy có tiếng xe chạy lao xao ngoài lộ. Người mỏi rã rời và
    xâm xấp nước



    (còn nữa)


  4. #4


    Chúng
    tôi bay ra trên chiếc Boeing 777. Tôi và em ngồi cạnh nhau ở hàng ghế
    giữa. Hai bên là hai người lạ và đến lối đi. Trên máy bay lẽ ra không
    nên phát cho khách những tờ báo to tướng, giở ra đọc rất vướng víu. Tôi
    mở ra, hai trang báo to che khuất cả mặt tôi lẫn mặt em. Bỗng em ghé
    sang tôi hỏi hôm qua anh có giận em không. Tôi đáp không. Em bảo cứ ngủ
    với nhau thì mới là tình yêu sao? Tôi nghĩ câu hỏi này xưa rồi. Các cô
    gái đa phần đều lý luận thế nếu không muốn dâng hiến cho người tình.
    Tôi bảo em cứ gì phải người yêu, bạn không ngủ được với nhau sao. Hai
    người bạn khác giới, thân nhau đến độ ngủ với nhau cũng như cầm nắm tay
    nhau. Có những tình bạn còn đáng quý và cao cả hơn tình yêu. Có những
    tình bạn khi mất còn đau hơn mất bạn tình. Ngủ với nhau không là đỉnh
    cao của tình yêu, cũng không là giới hạn của tình bạn. Như khi ta vào
    quán cà phê, gọi một ly nước và hai người uống chung một ống hút. Thế
    còn quá lên giường nằm mộng với nhau.




    Tất
    nhiên em đời nào đồng ý. Em cứ vẫn cho rằng tình dục chỉ có cùng với
    tình yêu. Nếu đã ngủ với nhau không thể là bạn mà chỉ có thể là vợ
    chồng. Tôi không cãi nữa. Có thể tôi sai khi nghĩ chuyện ái ân nhẹ như
    mua một cây kem rồi ăn cho vội giữa cái nắng của mùa hè. Tôi không cãi
    lại em dù thâm tâm tôi vẫn tin có những người bạn mà ranh giới giữa
    chuyện họ có ngủ với nhau hay không chỉ phụ thuộc vào không gian, hoàn
    cảnh mà thôi. Tôi không cãi nữa vì tôi biết lần thứ nhất bao giờ cũng
    là một dấu ấn khó phai. Bạn tôi có nhiều người không thể yêu hoặc không
    thể có được một tình yêu toại nguyện chỉ vì họ luôn so sánh những người
    đến sau với kẻ đầu tiên. Hạnh phúc cho những người lần đầu yêu và cũng
    bất hạnh cho họ biết bao. Sau này tôi lấy vợ, chuyện mà tôi muốn kể cho
    cô ấy nhất chắc chắn là chuyện về mối tình đầu tiên. Đó cũng chắc chắn
    là điều mà cô ấy muốn nghe tôi kể nhất. Dù cô ấy thừa biết tôi không
    bao giờ kể hoàn toàn sự thật.


    Thấy
    tôi trầm ngâm, em tưởng tôi buồn. Em quan tâm đến tôi bằng cách hỏi tôi
    có lạnh không. Tôi lắc đầu và em gọi tiếp viên. Em xin một cái chăn.
    Cái chăn trên máy bay nhỏ, nhẹ và màu xanh. Nó làm tôi nhớ đến tấm chăn
    hạnh phúc trong câu chuyện mình đã đọc. Rằng tấm chăn hạnh phúc hễ trùm
    kín chân thì lại hở đầu và ngược lại. Rằng hạnh phúc không bao giờ toàn
    vẹn. Hoặc được cái nọ mất cái kia. Hoặc được người nọ mất của người
    kia. Em co chân và trùm kín cổ. Tấm chăn vẫn thừa. Em hất nó sang người
    tôi. Tuy bé nhưng nếu người ta biết vun vén thì cũng đủ cho cả hai
    người. Nhất là khi tôi tình nguyện ghé sát sang bên em.


    Người
    ta hay cho rằng bóng tối tượng trưng cho điều xấu. Họ đâu biết rằng
    bóng tối cũng chính là bà đỡ của tình yêu. Hỏi có mấy đứa trẻ được hoài
    thai trong ngập tràn ánh sáng. Bóng tối làm những người yêu nhau tự
    tin, hành động theo bản năng và xoá bỏ dị nghị. Em đã trùm chăn lên đầu
    mình. Trong lòng em bây giờ cũng có một bóng tối. Bóng tối do em tạo
    ra. Tôi cảm nhận rõ tay em chuyện động chậm và rất có định hướng. Tay
    em chạm vào tay tôi. Tôi nắm chặt tay em, lồng những ngón tay vào nhau
    và xiết chặt. Em đưa tay tôi lên miệng hôn nhè nhẹ. Rời khỏi tay tôi,
    em đặt tay em lên đùi tôi và… tới cái khoá quần. Em dùng tay kéo nó
    xuống. Chầm chậm chầm chậm. Em trùm kín đầu nên không thấy. Nhưng tôi
    thấy. Thấy rõ cái sự chuyển động phập phồng dưới tấm chăn. Tôi đồng loã
    bằng cách có một bên đầu gối lên. Như thế này thì không gian bóng tối
    rộng hơn. Và tôi cũng thoải mái hơn.


    (còn nữa)


  5. #5
    Ngày tham gia
    Dec 2018
    Bài viết
    0
    Cái
    gì đây? - Đấy là em khe khẽ hỏi tôi. Câu hỏi thật dễ trả lời. Nó khó là
    ở chỗ ai cũng có thể hỏi câu đó. Thật ngây thơ hay là thật già dặn đều
    hỏi được câu đó. Vì thế nên dễ nhưng tôi chưa trả lời ngay. Tôi quên
    hay là băn khoăn không biết có nên nói với em không. Khi tay tôi lùa
    phía sau và dưới lưng em đêm qua. Tôi chợt hiểu không chỉ phía trước
    ngực em mới có cái đường khe quyến rũ. Trên cơ thể em không thiếu những
    chỗ quyến rũ. Nhưng tôi đồ rằng chỉ có ngực, bụng và mông là đẹp nhất.
    Nhắc đến mông dễ bị cho rằng dung tục. Ừ thì dung tục đấy. Nhục cảm
    cũng là cái đẹp. Hơn nữa, cái đẹp này không chỉ để ngắm, để chạm vào.
    Cái đẹp này còn ẩn chứa chức phận thiêng liêng. Người ta hát và làm thơ
    cho bờ vai nhưng hình như không ai dành những lời ngợi ca cho bờ mông
    cả. Ngực em thì nóng, mông em thì lạnh. Cả hai đều mang lại xúc cảm khó
    nên lời.




    Khi
    em giụi đầu ngọ nguậy và nép vào vồng ngực tôi. Tôi thấy mình là đàn
    ông thực sự. Khi tôi được chạm tay vào ngực em, bụng em, mông em để xoa
    và bóp nhẹ như thể sợ mình đang cầm nắm điều không thực, tôi ngỡ như
    bầu trời và mặt đất đang thuộc về tôi. Tất nhiên còn có chỗ kia. Chỗ
    kia cũng là một trong những địa điểm nên ghé đến khi còn sống. Song le,
    đối với tôi nó giống như ga cuối của chặng đường. Khách nào lên tàu chả
    muốn mình phi ngay đến đích. Đến được rồi lại tiếc bao cảnh đẹp đã bỏ
    qua các ga phụ, ga xép dọc đường. Em không cho tôi nghĩ ngợi linh tinh.
    Em nắm chặt tay và hỏi lại: Cái gì đây?



    câu hỏi nào cũng là câu trả lời không nhỉ? Hay có phải người nào ta
    cưới cũng là người ta yêu? Tình yêu là cao quý, là thiêng liêng, là bất
    khả xâm phạm. Trong tình yêu nhầm lẫn cũng là chuyện thường tình. Tình
    yêu đích thực là điều không có thật. Chưa uống rượu xịn bao giờ thì làm
    sao biết được đâu là rượu giả. Tình yêu cũng thế thôi. Hôm qua em còn
    quyết liệt từ chối tôi. Hôm nay em đã làm tôi bối rối vì sự táo bạo của
    mình. Em đang thích tôi hay em đang bắt đền cho tôi. Em đang yêu tôi
    hay em đang thương hại tôi. Thật khó để biết được.

    Tôi không chỉ lạ
    cho em mà lạ cho cả chính mình. Tôi đã khao khát em biết bao nhiêu. Lẽ
    ra bây giờ phải là thời cơ để tôi tiếp tục sự khao khát của mình thì
    tôi lại cứ ngồi đần ra với hàng đống câu hỏi trong đầu. Tôi bỗng nhớ
    lại hồi còn đi học. Bạn tôi yêu một cô gái mà ngay lần đầu đi chơi cô
    đã túm cổ bạn tôi mà hôn tới tấp. Bạn tôi sợ quá bỏ chạy một mạch. Hàng
    tháng sau vẫn lẩn thẩn với một câu hỏi là không biết cô ấy vì yêu mình
    nên mới thế hay với chàng trai nào cũng thế. Cái kiểu câu hỏi coi
    thường phụ nữ này bị phụ nữ rất ghét. Tôi thì sao? Tôi có thoát ra khỏi
    được cái tâm trạng đầy định kiến này không? Một lần nữa em lại giải
    thoát tôi. Em thò đầu ra khỏi chăn, tay vẫn giữ nguyên. Em hỏi, tôi
    giật thót mình, may mà em hỏi câu khác: Anh ơi, gia đình là gì?


    Tôi
    như một cậu học trò vừa thở phào vì được đổi câu hỏi khó thì lại mướt
    mồ hôi vì một câu hỏi khác khó không kém. Gia là nhà, đình là cái sân.
    Gia đình tượng trưng cho tổ ấm, mặc định rằng trong cái tổ ấy có người.
    Bây giờ đất chật người đông. Nhà không có sân vẫn là gia đình. Nhà hình
    ống cũng là gia đình. Không có sân thì trải lòng ra làm sân, em nhỉ?
    Tôi đáp mà không biết có đúng ý em không. Không nhìn thấy mặt em nhưng
    tôi vẫn biết em đang cười khe khẽ. Cái ấm áp của nụ cười em lan toả
    trong lòng. Nó như muốn nói: Này nhé! Chúng mình yêu nhau đến chết đi
    được!


    Bàn tay
    em dường như không muốn nghỉ. Nó tiếp tục di chuyển và vận động. Nó
    chạy dọc, chạy ngang và chạy vòng quanh. Móng tay của em gại gại vào
    cái đầu hình tròn. Đôi lúc em như muốn nhổ bật nó lên. Mà tôi sợ em nhổ
    nó lên thật. Hồi xưa tôi có đọc thấy hay nghe ai nói muốn bỏ nó đi thì
    lấy con dao sắc xẻ làm đôi rồi nhét viên thuốc tím vào. Để thế độ mươi
    ngày thì tự nó rụng đi không phải tẩy. Em kéo cái chăn khỏi đầu, mắt
    nheo nheo cho quen với ánh sáng rồi hỏi lại, lần thứ ba: Cái gì đây?
    Tôi giật tay mình khỏi tay em đưa lên sát mặt em cười bảo, hồi xưa anh
    lùa tay dưới gầm bàn bị cái dằm gỗ đâm vào tay, để lâu nó chai và sần
    lên như cái nốt ruồi. Em bảo thế không phải bẩm sinh à? Không. Thế nó
    có tan không? Không biết, da thịt của mình thật nhưng mình có kiểm soát
    được đâu.


    Mùi
    thức ăn xộc đến, người đi lại rộn ràng, đèn bật sáng choang. Cái cảnh
    ăn uống trên máy bay ngoài tác dụng giảm đói còn giết thì giờ rất tốt.
    Màn hình cho biết máy bay đã qua Đà Nẵng. Cái eo biển miền Trung xanh
    ngặt làm tôi xốn xang. Nhớ cái lúc tôi chặn tay em lại trước ngưỡng cửa
    thiên đàng (hay địa ngục?), em lần lần những ngón tay tôi rồi vuốt từng
    ngón một như cái cách người ta ăn sầu riêng. Vừa hồi tưởng tôi vừa nhìn
    sang em rồi lùa tay dưới chăn, đặt lên đùi em. Em để yên như thế cho
    đến khi máy bay hạ cánh.



    (còn nữa)

  6. #6
    Ngày tham gia
    Dec 2018
    Bài viết
    0


    Thằng
    Bình ngồi sát buồng chúng tôi. Nó gầy, nhỏ người, kính cận dày cộp.
    Ngồi cùng nó là anh phó phòng tên Dũng. Anh Dũng học nước ngoài về,
    thông kim bác cổ. Nếu định hỏi một thì anh nói đến năm, sáu. Anh giải
    thích hay và rất cặn kẽ nhưng bọn trẻ chúng tôi rất ít khi nhờ vả. Lỗi
    tại mỗi khi chúng tôi hỏi việc gì, anh thường kéo ghế pha trà bắt ngồi
    và nghe cả những gì người hỏi không hỏi, mà nhiều khi đang rất vội chứ
    có dư giả gì thời gian đâu. Trong lúc nói, anh thường gục gặc cái đầu
    và đằng hắng luôn miệng. Thằng Bình ngồi cùng những hay sang phòng tôi
    mỗi khi cần nói chuyện hay kiếm cái gì đó nhét vào mồm. Bọn tôi không
    giỏi giang hơn gì nó và phòng có con gái thì đồ ăn dự trữ cũng phong
    phú hơn.




    Nói
    vậy thôi chứ không phải lúc nào chúng tôi cũng hoan nghênh Bình. Nó có
    những niềm đam mê đặc biệt và hơi xa lạ với bọn tôi. Có lúc nó sang vẻ
    mặt đầy bí hiểm và phấn khích khoe với tôi rằng người ta đã phát hiện
    ra bằng chứng về việc Sô lô khốp không phải là tác giả của Đất vỡ hoang
    hay hoá ra không phải bộ tộc nào cũng lột da người bắt đầu từ gót chân
    cả. Lần khác, nó thì thầm với em hàng tiếng đồng hồ về chuyện *** Đỗ
    Quyên duy trì nòi giống như thế nào và tại sao chỉ muỗi cái mới đốt
    người thôi.


    Trước
    khi đi công tác miền Nam với em, Bình đối với tôi vô hại và em thì như
    mảnh đất còn bỏ hoang. Thế mà từ khi tôi nhận ra vị trí đắc địa của
    miếng đất và có ý định xin cấp giấy chứng nhận quyền sở hữu thì bỗng
    thấy thằng Bình rất hay lọ mọ đến đấy. Nó như dân cư xóm liều nhăm nhe
    nhảy dù chiếm đất. Tôi hãi nhất là nó đang tìm cách kiểm kê, đo đạc
    hình thù mảnh đất. Tôi không ngăn chặn thì có ngày nó còn cắm lều rồi
    cày xới trồng hoa màu nữa thì nguy.


    Đối
    với phòng tôi, cả cơ quan tôi nữa, Bình là nhân vật khá đặc biệt. Nó
    giỏi chuyên môn ai cũng phải thừa nhận. Có những quãng thời gian Bình
    thường xuyên từ chối nói chuyện với những người mà theo đánh giá của nó
    là không giỏi. Một lần, cơ quan tôi vào thăm Huế. Đò đang trôi dọc sông
    Hương trong tiếng nhã nhạc dập dìu bỗng tõm một cái. Cả thuyền nhốn
    nháo thấy chỗ thằng Bình ngồi chỉ còn lại quần áo. Nhìn xuống sông thì
    thấy nó đang bơi tùm tũm. Đến khi gọi được nó lên thì chị em không ai
    dám nhìn vì trên người nó có nhõn cái quần xịp. Nó giải thích đơn giản
    chỉ vì nóng nên muốn tắm cho mát.


    Bình
    lạ thế nên khi thấy nó tự nhiên thân mật với em thì tôi rất lo lắng.
    Tình cảm của con gái thường khó đoán. Biết đâu những cá tính của Bình
    bọn đàn ông chúng tôi cho rằng lập dị thì chị em lại thích thì sao.
    Điều an ủi lớn đối với tôi là em vẫn nhẹ nhàng và dịu dàng với tôi. Em
    vẫn ngọt ngào và không hề dửng dưng trước những sự quan tâm của tôi. Có
    một cuối tuần, tôi rủ em về nhà tôi chơi. Chúng tôi đèo nhau bằng chiếc
    xe máy cũ. Bờ đê với những cây gạo khua tay lên trời. Những trang trại
    lấp ló xanh, thanh bình sau ngờm ngợp đồi vải.

    (còn nữa)


  7. #7
    CaryBristo Guest


    Nhà
    tôi có đàn ... thả đồi. Biết có bạn tôi về thăm, tối hôm trước bố tôi
    đã lên đồi nhốt mấy chú ... tre vào lồng. Sáng hôm sau tấp tểnh chân
    đạp xe đạp lên chở cái bu ... chằng đằng sau xe về làm thịt. Mẹ tôi đi
    chợ sớm, mua được mẻ tép về nấu với “đặc sản”. Tôi chưa kể trước nhưng
    khi mới phóng xe vào sân, em mở mũ bảo hiểm ra chào thì cả bố mẹ tôi
    đều cười rất tươi. Cái nụ cười chất phác của người nông dân gẩy mớ rơm
    thơm mùi thóc ra phơi sau vụ mùa vất vả. Đứa cháu gái con ông anh tôi
    thì dĩ nhiên thích mê em. Cái gì của em cũng làm nó lạ và muốn xin cả.




    Trong
    bữa ăn, em xung phong ngồi đầu nồi nhưng không được. Mẹ tôi gắp thức ăn
    cho em liên tục. Bố tôi không uống được rượu, chỉ một hớp bia đã thấy
    mặt đỏ bừng. Anh trai tôi cười nói rộn ràng đến nỗi chị dâu cứ lườm
    suốt. Chị chỉ ăn một bát rồi dựa lưng vào hòm thóc. Một tay gác lên hòm
    một tay rước mía, vừa nhai vừa nhìn trộm em. Mẹ tôi chan cho em một
    muôi “đặc sản” rồi đố em biết tép nấu với gì. Tất nhiên là em chịu. Cái
    thứ rau thái nhỏ ăn nhơn nhớt chua chỉ ít vùng có. Dắt em lên đồi lại
    nhớ Phạm Thiên Thư và Phạm Duy với những “dắt em lên đồi cỏ hoa ngập
    lối” và “anh lùa bò vào đồi sim trái chín”. Chỉ cho em những đọt lá sắn
    xanh mướt tôi mới giải mã cho em về cái món lá sắn non xắt nhỏ muối dưa
    nấu với cá tép để hãm mùi tanh. Em rất thú vị.


    Mùa
    này, nước dưới ao đã cạn. Lũ ... lim dim ngủ nắng dưới những tàn cây
    bưởi, cam trĩu nặng. Án ngữ lối vào khoảnh đất đồi nhà tôi có bốn cây
    lim rất to, gần như độc nhất của cả vùng. Em đứng dưới gốc lim, tay mân
    mê lớp vỏ vẻ mặt đầy thán phục. Ông nội tôi ngày xưa xin giống đâu ở
    vùng Thanh - Nghệ, trồng mười cây mà chẳng hiểu sao còn lại đúng bốn
    cây. Cây nào cây đấy cao lừng lững, xanh ngắt. Tôi hái cho em trĩu nặng
    một túi to chanh, thêm hai trái bưởi còn nguyên cành lá. Bố tôi đã rửa
    sạch ba chú .... Mẹ tôi tất tưởi tìm dây buộc bạy một chùm quả bồ kết
    đã hong khô nơi chái bếp. Chúng tôi qua hết con đường đầy rơm, một đoạn
    đường bê tông rồi đường đê bụi đỏ. Sang bên này sông rồi mà còn nghe
    lời dặn dò ấm cả hai vai. Vậy mà sáng hôm sau em lại từ chối đi ăn sáng
    cùng tôi để đi với thằng Bình.


    Tôi
    không biết thằng Bình nhảy vào giữa chúng tôi như cái cách nó nhảy
    xuống dòng Hương hay nó đã ngụp lặn lâu rồi mà tại tôi không để ý. Hỏi
    em, em chỉ bảo là em có chuyện với anh Bình. Tôi hỏi chuyện gì em bảo
    không nói được. Tôi hỏi vì sao em bảo tại hứa với anh Bình rồi. Tôi đã
    định hỏi thế em coi anh hơn hay anh Bình hơn nhưng rồi lại thôi. Mình
    chưa biết đích xác em nghĩ gì nhỡ đâu hỏi kiểu 50/50 thế lại là cái cớ
    cho em có sự lựa chọn cuối cùng thì chết.

    (còn nữa)


  8. #8
    Ngày tham gia
    Dec 2017
    Bài viết
    24

    Không
    chỉ ăn sáng và có khi cả trưa em cũng đi với Bình. Đi ăn về rồi còn mua
    đồ ngồi bàn luận. Tôi càng dỏng tai thì càng không nghe thấy họ nói
    chuyện gì. Riêng cái điệu cười hí hí của thằng Bình lại nghe rất rõ. Có
    hôm giữa trưa em đi đâu về với Bình mặt mày nhễ nhại vì nắng. Hai anh
    chị thì thầm rất căng thẳng. Lại có hôm về mặt đầy tí tởn, hỏi ra mới
    biết “người về từ … Hàng Kem”.




    Văn
    phòng của tôi nằm ở tầng 6. Phía sau toà nhà là cái sân bóng bên phường
    Kim Liên. Cái sân bóng thường thì vui. Sáng sớm, trưa trật, chiều tối
    lúc nào cũng có người. Thỉnh thoảng còn có cơ quan thi đấu giải thể
    thao. Quần áo, cờ quạt cũng ồn ào đáo để. Nhưng nhiều lúc sân bóng vắng
    trơ vắng trọi. Mấy cây xà cừ, phượng, bằng lăng cố xoà lá xuống mà cũng
    không che hết được mặt đất buồn. Hai cái khung thành trụi thùi lụi như
    đít con ... chọi. Cái cảnh trống hươ trống hoác rất đỗi phụ tình. Chỗ
    tôi ngồi không nhìn được ra sân bóng. Ngoài hành lang cũng không nhìn
    được. Ngoài cầu thang cũng không nhìn được. Chỗ duy nhất tôi có thể
    nhìn được xuống cái sân bóng đấy là … nhà vệ sinh. Sau khi “giải quyết
    nỗi buồn”, còn ít buồn nào tôi lại thò đầu qua cái cửa sổ nhà vệ sinh
    nhờ cái sân bóng chia sẻ nốt.




    Cái
    liệu pháp của tôi xem ra không ăn thua. Nỗi buồn như cái bóng. Nó không
    chơi với nhạc sỹ Đức Huy nữa hay sao mà cứ túm lấy tôi. Nhạc sỹ Đức Huy
    từng kể chuyện: “tôi có người bạn thân, người ấy tên là Buồn”. Bây giờ
    có lẽ ông phải đổi lại lời bài hát thành: “Matu có bạn thân, người ấy
    tên là Buồn”. Nỗi buồn như cái nồi cơm của Thạch Sanh, càng cho đi thì
    càng đầy. Chán nhất là em không thể biết tôi đã buồn và chia sẻ nỗi
    buồn như thế nào. Em có bao giờ vào nhà vệ sinh dành cho đàn ông đâu.
    Trước mặt em và thằng Bình thì tôi không muốn buồn chút nào. Cái sĩ
    diện đàn ông không cho phép tôi buồn dưới mắt thằng Bình.


    Không
    còn biết làm gì, tôi mò sang anh Dũng trò chuyện. Anh khịt mũi pha trà
    mời tôi ngồi. Tôi không dám kể chuyện thật của mình nên cứ phét lác
    mình buồn vì chán công việc, vì muốn thay đổi môi trường công tác. Nào
    dè anh Dũng bữa nay khác hẳn mọi hôm. Thói quen hùng biện của anh biến
    đi đâu mất. Anh ngồi như pho tượng đất trông rất u uất. Rồi anh chậm
    rãi kể tôi nghe chuyện ngày xưa anh có xem hay đọc truyện gì đó có nhân
    vật Phượng Cali. Anh thích cái tên ấy lắm. Rồi anh cũng quen được một
    cô tên Phượng, nhà dưới Hải Phòng. Anh Dũng thì không bao giờ chơi với
    mấy cô thường thường, bét ra là người mẫu trở lên. Cô Phượng này cũng
    là Á hậu Á khôi một cuộc thi sắc đẹp nào đó. Biệt tài của anh Dũng là
    chỉ cần nhìn thấy cô nào đẹp ngay lập tức anh biết địa chỉ nhà riêng
    ngay. Vài buổi tối với những bó hoa trên tay là lạ hoá thành quen.

    (còn nữa)







  9. #9


    Anh
    Dũng bắt đầu mê mệt cô Phượng. Đặc biệt bố cô lại là Giám đốc một Công
    ty Da giày dưới đó. Khi anh đã bắt đầu nói chuyện với cô về trẻ em thì
    cô đột ngột biến mất. Mới hôm qua anh Dũng nhận được thư cô báo về mới
    biết cô giờ đang ở Mỹ. Đúng bang California luôn. Trái đất không những
    tròn mà còn mỏng nữa. Người đi tầng một nhiều khi thọt chân xuống tầng
    hai. Người đang ở tầng hai đột nhiên đứng dậy thò luôn đầu lên tầng
    một. Anh mơ Phượng Cali liền có Phượng Cali. Thế là nỗi buồn tăng theo
    cấp số nhân. Anh Dũng và tôi ngồi bên nhau lặng lẽ, ai mặc kệ nỗi buồn
    người ấy. May trưởng phòng tôi không đi ngang, nếu không thể nào mỗi
    người lại được tặng thêm nỗi buồn thất nghiệp.




    Trưởng
    phòng tôi tên là Hùng, đã khá lớn tuổi nên bọn tôi gọi bằng chú. Chú
    Hùng quê Nam Định, nói hơi ngọng từ “lãi lỗ” thành “nãi nỗ” nên khi
    phát biểu chú rất chủ động ứng phó bằng cách lãi đổi thành dương (+) và
    lỗ đổi thành âm (-). Vậy nhưng đời không như lòng người, chú sợ phát
    khiếp khi phải trả lời điện thoại. Mỗi lần thấy chuông reo là mặt chú
    nhăn nhó đến khổ sở, lưỡi thò ra thụt vào mấy lần, nước bọt nuốt đầy
    khó khăn rồi mới bật được ra “A lô!”. Nói xong được chữ a lô chú ngây
    ra sung sướng đến nửa phút rồi mới nói được tiếp. Bọn tôi thương chú
    không dám nói thật chứ thực ra chỉ có chú tưởng mình phát âm đúng chứ
    người đầu dây bên kia người ta vẫn chỉ nghe được thành “A nô!”. Bù lại,
    chú phát âm phụ âm “r” lại cực rõ nét. Cái âm “r” của chú nó rung bần
    bật từ sâu trong cổ họng. Chú mà kể chuyện hồi bé vác nơm đi bắt cá thì
    chúng tôi còn nhìn rõ cả mấy chú “rrô rron”. Chú rất sát cá chỉ trừ
    lươn, có lẽ tại chú không thích “con nươn nắm”.


    Chú
    Hùng hài hước, chân tình, rất quý anh em và tạo điều kiện để nhân viên
    trong phòng phát huy năng lực. Nếu nói đến lấy vợ cùng cơ quan thì
    người thấm thía nhất phải là chú vì vợ chú làm ở bộ phận văn thư cùng
    cơ quan tôi. Ai lần đầu gặp nghe chú than thở về vợ thì cũng phát
    khiếp. Chú tả vợ chú béo mùa hè đi làm về mệt mà vén màn lên nhìn thấy
    một giường vợ. Rồi mỗi lần chở vợ đi đâu thì người đằng sau không nhìn
    thấy biển số xe máy vì “phao câu” lùi sau xe nửa mét che hết. Chúng tôi
    nghe thì cười vì biết chú bịa, vợ chú đâu có đến nỗi nào. Ấy thế mà mỗi
    lần chú Hùng kể chuyện cả đám các ông đã có vợ cứ xúm vào nghe rồi
    tranh thủ chê vợ mình luôn thể. Không biết vợ các anh ấy xấu thật hay
    chỉ vì nịnh chú Hùng. Trong cơ quan, nhất là các cơ quan Nhà nước, có
    một thú vui giản dị, tiết kiệm mà lại hiệu quả chính là nói xấu Xếp và
    nói xấu vợ. Mỗi lần mở “hội thảo”, dù không có phong bì nhưng các đại
    biểu tham luận rất hăng hái, tranh nhau nói và không ai buồn ngủ.


    Trước
    mặt mọi người ở cơ quan, vợ chú Hùng rất vào khuôn phép. Chú đi vắng mà
    kế toán nhờ cô lấy hộ lương cô cũng không bao giờ dám nhận. Chú Hùng
    bảo đàn bà cũng ý tứ lắm, giữ cho chồng thế thôi vì đằng nào về nhà
    mình cũng đâu đưa thiếu được đồng nào. Hai vợ chồng làm cùng nơi nên
    chú phải đi chung xe máy. Chiều muốn tại ngang tạt ngửa bù khú với bạn
    bè cũng khó. Chú bảo đã mấy lần gạ đánh đổi sự tự do bằng cái xe máy
    Honda hay Vespa mà không được. Đúng là có tiền cũng không thể mua được
    tự do.



    Khi buồn người ta dễ tâm sự. Tôi cũng không giấu lòng
    mình nữa mà kể tồng tộc cho anh Dũng nghe chuyện đời tôi cô đơn nhưng
    yêu ai cũng không xong. Anh Dũng bảo công nhận dạo này thằng Bình cũng
    khác. Nó có vẻ đỡ hâm hơn. Có khi nó yêu vào lại bớt hâm em ạ. Anh nói
    thản nhiên làm tôi đờ cả người. Tôi hỏi cho tôi chứ có hỏi cho thằng
    Bình đâu. Thà bảo tôi bớt lương phụ thằng Bình cắt thuốc chữa hâm tôi
    còn chịu được. Đằng này lại bắt tôi hy sinh tình yêu của mình chỉ vì
    chữa hâm cho bạn. Chuyện Lưu Bình – Dương Lễ chỉ có trong chèo cổ mà
    thôi.


    Rồi anh
    Dũng cũng cho tôi được một gợi ý. Anh bảo cái gì cũng cần phải xác minh
    cẩn thận không lại nghi oan cho bạn bè. Anh xui tôi nên điều tra thử
    xem sao. Thấy cũng có lý nên tôi bắt đầu tậm toẹ với nghề thám tử tư.
    Không dám tò tò đi theo liên tục, tôi chọn điểm bằng cách mỗi tuần đi
    theo em và thằng Bình một lần. Tuần đầu tiên không có gì đặc sắc. Thằng
    Bình chở em vào hàng hoa khô mua một lẵng rồi về. Tuần thứ hai thì lại
    là hàng kem. Tuy nhiên có điều gì đó khá lạ. Khi em và Bình ngồi được
    một lát thì có một cô gái nữa xuất hiện. Cô này xinh không bằng em
    nhưng mặt rất quen. Tôi nghĩ mãi mà không ra. Đến tuần thứ ba thì mọi
    việc đã diễn ra ly kỳ hơn nhiều. Đấy là một buổi tối, tôi đi theo em và
    thằng Bình vào một khu tập thể cũ kỹ sau cả quãng đường dài ngõ ngách
    ngoằn ngoèo.


    Đấy
    là khu tập thể 4 tầng nằm gần đường Giảng Võ. Những khu tập thể cầu
    thang tối om và bao quanh đầy lồng sắt như thế này không hiếm ở Hà Nội.
    Lại nhớ lần tôi đưa người yêu cũ của mình về cách đây mấy năm. Cũng khu
    tập thể cũ đầy bức bối. Cũng một đêm đã độ giữa hè. Con đường Thanh
    Niên tối đó đầy hương ngọc lan toả ra từ cơ man hàng bán rong đầu Quán
    Thánh. Bên đường Trấn Vũ, hoa dâu da cũng thả hương ngọt lịm xuống hồ.
    Đi qua công viên Bách Thảo, chiều đã muộn lâu rồi mà vẫn như thấy rõ
    từng bông hoa sưa tinh khiết đang bay như rắc sao trời lên những đôi
    lứa đang yêu. Một vài bông còn vương trên tóc người yêu tôi. Cô bảo cứ
    kệ thế cho hoa về cùng em.

    Nhà cô ở trên tầng 4. Đối với các khu tập
    thể cũ 5, 6 tầng ở Hà Nội vì không có cầu thang máy nên tầng 3 với tầng
    4 đã là một sự khác biệt. Chúng tôi chỉ ríu rít khi qua hết tầng 2. Đến
    đầu tầng 4 là bắt đầu thở và bắt đầu im chuyện. Có lẽ đó cũng là khoảng
    lặng cần thiết trước mỗi cuộc chia tay. Lên khỏi cầu thang là rẽ trái.
    Qua 2 căn hộ là đến nhà em, ở trong góc. Bên phải còn một nhà khác, và
    cũng có lan can xây bằng gạch quét vôi vàng đã nhiều chỗ bong tróc. Như
    thường lệ, chúng tôi sẽ dừng cách cửa nhà em một đoạn. Có một nụ hôn
    chia tay được lặp lại không hề nhàm chán. Hôm ấy thì khác.

    (còn nữa)


  10. #10
    Lên
    khỏi cầu thang chúng tôi liền rụt ngay lại. Gần trong phía nhà em, sát
    ngoài lan can có một đôi anh chị đang tình tự. Họ không nói mà làm.
    Chàng trai để tóc dài vuốt gel ngược về phía sau. Ngày trước tôi có đọc
    được một truyện về gã Sở Khanh nào đó hay dùng bi năng tin làm mượt
    tóc, vì thế nên trong tôi, cứ gã nào tóc dài vuốt keo mượt rất dễ bị
    xếp vào hàng Don Juan. Chàng diện sơ mi dài tay gài măng sét. Quần âu
    thẳng nếp bó sát người. Dưới cùng là đôi giày trắng. Cô thì thầm vào
    tai tôi là anh chơi trống ở cạnh nhà. Cô gái mặc sơ mi trắng, váy đen
    ngang đầu gối. Tóc nhuộm hoe vàng, thả tự nhiên.




    Họ
    đang chia tay trước khi về hay đón nhau trước khi đến tôi không thể
    biết. Chỉ biết chàng trai đang ép sát cô gái vào tường. Hai tay cô gái
    đang giơ cao trên đầu vì chàng trai đang tóm và giữ chặt chúng trên
    đấy. Họ đang hôn nhau. Nụ hôn dài và chậm rãi, đột nhiên nó tăng tốc
    như xe đua F1. Cô gái oằn người, nghe rõ tiếng tay cô sát xào xạo vào
    tường làm vôi rơi lả tả. Từ miệng, chàng trai gục mặt dần xuống dưới
    tai, xuống cổ cô gái. Ở cổ cô, chàng trai dừng lại khá lâu. Không biết
    vì buồn hay vì đau tay, cô gái oằn người và vặn vẹo như chiếc quẩy cong
    mình trong chảo mỡ. Lợi dụng lúc họ đang mê mải, tôi và em kéo nhau
    thẳng qua chiếu nghỉ cầu thang lên đầu cầu thang tầng 5. Ở đây chúng
    tôi nhìn rõ hơn.


    Trong
    khi chúng tôi chạy lên thì chàng trai di chuyển xuống. Vừa cố giữ tay
    cô gái trên cao vừa muốn đưa miệng xuống ngực cô nên nom người anh ta
    uốn cong như vỏ trái phượng vào thu, trông rất tội nghiệp. Sao không bỏ
    tay ra có phải dễ hơn không, tôi lẩm bẩm. Cô cấu tôi một cái đau điếng.
    Chàng trai cũng đành phải bỏ bớt một mục tiêu thật. Chàng đã vòng tay
    ôm lưng cô gái và đặt hẳn cô lên cái lan can. Miệng chàng trai trượt
    trên ngực cô gái. Chàng đang dùng răng để mở khuy áo ngực. Chúng tôi
    nghe phựt một cái nhỏ rồi cô gái kêu đứt rồi. Miệng vẫn không rời cái
    hõm sâu mê hoặc, một tay chàng trai đưa lên bịt chặt mồm cô gái. Tiếp
    tục cái khuy thứ hai được mở. Tôi lo quá, không biết chàng trai có kịp
    nhả những cái khuy ra không. Gần đây, các bệnh viên liên tục báo động
    tình trạng bệnh nhân nhập viện do nuốt nhầm hạt hồng xiêm, rất dễ áp xe
    phổi. Bộ ngực cô gái đã hiện ra. Trời ạ, cô gái không mặc áo ngực.



    Đầu
    cô gái ngửa hẳn ra lan can, mái tóc xoã ra như những đám mây nâng vầng
    trăng sáng. Từ xa, vẫn cảm nhận được dưới làn da trắng hồng kia, tiếng
    quả tim đập thình thịch đầy thổn thức. Ước gì những cái bóng điện vàng
    vọt vô duyên kia tắt hết cả đi. Chỉ để lại ánh trăng nguyên thuỷ chảy
    tràn trên đôi gò bồng đảo đang kiêu hãnh vươn lên nhấp nhô thách thức.
    Một chút hồng mong manh nhục cảm chấm hờ trên đôi khuôn tròn trịa
    trắng. Cái phong tình ngờ nghệch vì chum chúm núm cau.


    Chàng
    trai chậm rãi như mãnh hổ đang thưởng thức bữa ăn của nó sau khi con
    mồi đã bị hạ. Chàng mặc kệ người cô gái đang rung lên từng đợt. Mặc kệ
    những chấm hồng của cô gái cứ cương lên rồi lại mềm đi, cứ trắng rồi
    hồng bất chợt, thay đổi nhanh hơn bất kỳ tay pha màu lão luyện nào.
    Chàng trai bỏ qua cả những lời khuyến cáo của Tổng hội Xây dựng về chất
    lượng các khu chung cư. Chàng rút một tay sau lưng cô gái, đưa dần
    xuống. Tay chàng xuống đến mép váy thì dừng lại, cái váy từ từ được kéo
    lên. Màu đen anh ánh dâng lên tới đâu nhường chỗ cho da thịt trắng mịn
    màng đến đó. Hai đùi cô gái khép chặt lại trong khi một bên đầu gối co
    lên. Bàn tay nghệ sỹ với những ngón tay thanh mảnh, cái móng tay út
    cong vút được chăm chút chạy dọc theo đùi cô gái. Cái móng tay gại gại
    nhè nhẹ lật bật tưởng như vờ như thật. Cái sự đụng chạm gai người kích
    thích vùng da thịt nhạy cảm. Hai chân cô gái cuống quít tìm nhau.


    Tấm
    màn nhung đen vẫn tiếp tục kéo lên một cách lão luyện. Giá kể chàng
    trai không là tay trống vẫn có thể xin được một chân kéo phông màn ở
    rạp hát. Cái váy đen đã kéo sắp hết phần được gọi là chân. Nó chia
    người cô gái thành hai khoảng trắng mà cái khoảng trắng bên dưới sắp
    nhiều bằng và tiềm ẩn khả năng vượt cả phần trắng bên trên. Phía trên
    cô gái đã không mặc áo ngực, phía dưới … thì sao. Tôi không dám nghĩ
    tiếp, tôi nhắm tịt mắt lại. Tiếng thở của người yêu tôi rất gần. Bất
    giác, môi cô và môi tôi đã cuộn chặt vào nhau.


    Chúng
    tôi hôn nhau. Không biết cô thế nào nhưng trong tôi lúc ấy cảm giác rất
    trống rỗng. Nó như một giấc ngủ, hai mắt mình nhắm tịt mà trong tai vẫn
    nghe rõ mồn một tiếng nước chảy từ vòi nhà tắm. Tôi he hé mắt nhìn ra.
    Cô gái lúc này đã vươn người lên. Tóc vương trên mặt đầy buông thả. Mái
    tóc che kín khiến tôi không nhìn thấy đôi mắt của cô. Miệng cô gái hơi
    hé mở, thỉnh thoảng hai môi lại chạm vào nhau. Hàm dưới trễ sang bên để
    lộ hàm răng trắng ngà đang cắn chặt vào môi dưới đầy kìm nén. Tay cô
    gái vòng trên lưng chàng trai với những ngón tay bấu chặt. Tôi thoáng
    nghĩ đến rừng cao su vào buổi sớm, những cây cao su căng sự sống sau
    một đêm dồn nén bởi hơi nước, chỉ chờ mũi dao khẽ chạm vào lớp vỏ là
    nhựa sống sẽ ứa ra. Trắng đục, nháp dính và đặc sệt.


    Mép
    váy đã lên gần tới eo cô gái, nó sắp hoà với cạp váy thành một. Người
    yêu tôi vẫn phủ lên mặt tôi những nụ hôn gấp gáp. Môi tôi khô khốc. Cổ
    họng cũng khô bỏng. Người yêu tôi cũng thế, tôi thấy được bờ môi cô nứt
    nẻ. Cô cố gắng hôn tôi để kìm giữ cảm xúc khác của mình. Những nụ hôn
    mặc kệ sự khô khát cứ dồn lên tới tấp. Mưa dồn về suối. Suối chảy thành
    sông. Sông dồn ra biển cả. Biển gầm lên tung bọt trắng ầm ào ghềnh đá.
    Cô lả đi trong tay tôi sau những cơn rùng mình nhè nhẹ. Chàng trai đã
    hoàn thành công việc kéo tấm màn nhung sân khấu. Cái váy đã kết thúc
    nhiệm vụ thời trang và che chắn của nó.


    Tôi
    chợt nhớ đến một người quen làm nghề kéo phông màn rạp hát. Nhưng thôi,
    đang lúc nước sôi lửa bỏng chả nhẽ tao lại kể về ông người quen này các
    cụ nhỉ?

    (còn nữa)


 

Các Chủ đề tương tự

  1. Truyện cười hay hài hước Việt Nam
    Bởi boss2611 trong diễn đàn CHỨNG KHOÁN CƯỜI
    Trả lời: 4
    Bài viết cuối: 28-06-2014, 11:29 AM
  2. Truyện cười: Đánh thức
    Bởi LinhLP trong diễn đàn CHỨNG KHOÁN CƯỜI
    Trả lời: 0
    Bài viết cuối: 04-09-2013, 06:15 AM
  3. Tiếng nói nhà đầu tư: Ranh giới giữa lạc quan và bi quan
    Bởi trong diễn đàn Thảo luận Tình hình
    Trả lời: 5
    Bài viết cuối: 27-06-2011, 07:00 AM
  4. Quan điểm của Kipsailam68 về tương quan giữa nền kinh tế chung và TTCK
    Bởi imported_vthao93hp trong diễn đàn Nhận định Thị trường
    Trả lời: 19
    Bài viết cuối: 17-05-2010, 11:27 AM
  5. Điểm những tin quan trọng liên quan tới thị trường Forex và Gold, Oil.
    Bởi phamtienluat1122 trong diễn đàn Forex và Hàng hóa
    Trả lời: 3
    Bài viết cuối: 06-11-2008, 03:25 AM

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •