Hello and welcome to our community! Is this your first visit?
Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12
Kết quả 11 đến 20 của 20
  1. #11
    Ngày tham gia
    Oct 2023
    Bài viết
    92

    Đúng
    như tôi lo sợ, sau tấm màn nhung… không là gì cả. Chàng trai vục mặt
    mình vào vùng đất thấp huyền ảo. Hai chân cô gái bị tách rời khiến nó
    yếu đuối không còn sức kháng cự. Một chân cô gái co hẳn lên quặp lấy cổ
    chàng trai. Theo bản năng, tôi quay ra ôm chặt người yêu và cũng luồn
    tay xuống dưới. Qua những lần vải, các giác quan vẫn được đánh thức đầy
    đủ. Khi tôi cho tay vào trong đó, cô chợt giật tay tôi ra. Về sau cô
    mới giải thích là bị rơi vào cảm giác không trọng lượng, cơ thể bên
    dưới đã giải thoát một nguồn năng lượng hồ nghi nào đó mà cô chưa từng
    gặp, cô sợ tôi bắt gặp cái hiện thực ướt át thoả mãn đáng xấu hổ đó của
    một người con gái. Về sau thì tôi mới biết, lúc đó, chỉ biết cô giật
    tay tôi ra và lôi tôi chạy như bay xuống dưới sân. Đến lúc hoàn hồn tôi
    mới nhận ra, cô đã tháo guốc cầm trên tay từ lúc nào. Thảo nào mà bước
    chạy mềm mại và không gây tiếng động. Đằng sau chúng tôi, cuộc chiến
    không tiếng súng vẫn còn tiếp diễn. Mà không biết chàng trai nhè mấy
    cái khuy áo ra chưa.




    Bình
    chở em đi tọt vào phía trong. Nơi ấy ngổn ngang bếp than, bàn ghế cũ,
    mấy chậu hoa mọc dại. Vì là đường cụt nên tôi không dám phi vào theo.
    Tôi gửi xe ở một nhà tít phía ngoài rồi hỏi thăm bà trông xe. Khu nhà
    này có 3 cầu thang, tôi đang ở chỗ cầu thang ngoài cùng. Đứng dưới sân
    nhìn lên qua những nan chớp bằng bê tông ở các chiếu nghỉ, tôi thấy em
    và Bình lên tầng 3 rồi rẽ phải. Vì cái lan can che kín nên chỉ nhìn vào
    những mái tóc nhấp nhô mà định hướng. Sát một cửa phòng thì hai cái đầu
    dừng lại. Nó chụm vào nhau rồi lại thấy tách ra rồi lại chụm vào. Hình
    như còn có tiếng cười rúc rích nữa. Thôi rồi, tôi định lao lên. Chuyến
    này bắt quả tang xem em còn ăn nói thế nào. Hoá ra chuyện của các người
    là chuyện này đây.


    Một
    con chuột cống chạy qua chân tôi. Nhìn thấy tôi nó dừng lại rồi rung
    rung bộ ria thám thính. Tôi khẽ dậm chân, nó chạy biến nhưng chỉ sát
    đến chân tường thì dừng lại. Hình như tôi đang chiếm lãnh địa của nó và
    nó đang tìm cách đuổi tôi đi. Mày yên tâm, tao chỉ đứng tạm một lát
    thôi, quý báu gì cái góc tường hôi hám này. Trên kia, cánh cửa bật mở,
    đèn sáng hắt ra, mái tóc dài biến mất sau cánh cửa. Tôi lẩm bẩm: Thật
    khốn nạn, cái đồ *** chuột! Không ngờ con chuột cống nãy giờ vẫn ngó
    tôi lom lom chợt trừng mắt nhìn tôi rất căm hận rồi kêu chít chít. Tôi
    chưa kịp thanh minh thì nó đã biến mất. Tôi nào biết nó lại hiểu được
    tiếng người. Chuột cống ơi, xin lỗi mày nhé, tao có chửi mày đâu.


    Trong
    lúc này đầu óc tôi rất hoang mang. Tôi không thể nhớ ra thằng Bình nhà
    ở đâu. Cùng cơ quan, cùng phòng nhưng có việc gì toàn kéo nhau ra quán
    xá. Khao xe, lên chức lên lương cũng ra quán. Ngã xe, mất trộm, thất
    nghiệp cũng ra quán. Ngày Tết thì người về quê đến ngày đi làm mới lên.
    Kẻ ở lại cũng chỉ lo đến nhà các Xếp. Năm thì mười hoạ thân thiết lắm
    mới đáo nhà nhau chơi. Rốt cuộc tôi vẫn chẳng biết có phải nhà thằng
    Bình ở đây không. Nếu không phải thì nó dẫn em về đây làm gì. Chả lẽ tư
    tình với nhau mà lại còn mượn nhà người khác. Nhưng nếu là nhà nó thì
    sao nó không vào mà cứ đứng ở hành lang thế kia.


    Nếu
    thằng Bình vào nhà thì tôi đã leo lên từ nãy. Rồi thể nào tôi cũng phải
    đứng ngoài cửa để nghe trộm và nhòm trộm. Tôi thấy hồi hộp quá. Thế nhỡ
    bị bắt gặp thì sao? Tôi không biết nên trả lời như thế nào vì tôi cũng
    không biết mình sẽ phải làm gì. Mình có cần người hỗ trợ không? Hay là
    kiếm một cái máy ảnh? Cái máy ảnh tốt hơn hay hòn gạch sẽ tốt hơn? Tôi
    ngổn ngang giữa một đống câu hỏi. Lòng đầy sốt ruột nhìn lên và vẫn
    thấy cái đầu cua của thằng Bình ngoài cửa phòng. Hay là nó dắt em cho
    người khác? Những bài báo gần đây viết về thảm cảnh các cô gái trẻ sắp
    hàng cho người ngoại quốc tuyển vợ cứ lởn vởn trong đầu tôi. Mà biết
    đâu cái căn phòng bí hiểm kia là ổ khám bệnh trá hình cũng nên. Hay là
    em và Bình đã ấy mất rồi. Đầu tôi quay cuồng không dám nghĩ tiếp. Giận
    mình hay trách mình đây.


    Tôi
    đã có cơ hội để đến được ga cuối. Em đã cùng tôi đồng hành qua những ga
    chính, ga xép dọc đường. Tôi đã rất tôn trọng em, biết dừng lại trước
    những gì không được phép. Bỏ lại đằng sau những sân ga, tiếng còi tàu
    hú lên những hồi còi dài và buồn hun hút. Nếu con tàu suốt đời đúng
    hẹn, lúc nào cũng dừng và trả khách đúng nơi quy định, liệu nó có buồn
    không? Nếu tôi lúc nào cũng xử sự đúng mực, không có những phút giây
    vượt rào và bùng nổ, liệu em có vui không? Ở cái ga cuối chặng đường
    đấy, con tàu là tôi cứ gần đến nơi đã từ từ giảm tốc độ và xin tín hiệu
    vào ga. Có lúc nào sân ga tự hỏi, rằng con tàu có yêu mình thật lòng
    không nhỉ? Mà sao sức mạnh tình yêu không đủ để con tàu chạy băng băng,
    để lợi dụng quán tính lao vào sân ga với nguồn lực của tên lửa rời bệ
    phóng.




    Trên
    kia, cánh cửa lại mở, ánh đèn lại sáng. Tôi thấy hai mái đầu lần này
    không chạm vào nhau nữa, cũng không có tiếng rúc rích. Cái đầu cua đung
    đưa, chắc đang nói. Mái tóc dài yên lặng, chắc đang nghe. Kha khá lâu
    rồi cái đầu cua tiến sát lại, ngả dần vào mái tóc dài. Quả này chắc lại
    hôn nhau. Tôi vùng chạy lên cầu thang. Đến tầng 2 thì nghe thấy “bốp”
    một cái. Lại thấy “bộp” một phát dưới sàn. Tiếng thằng Bình rú lên: Đồ
    chíp con! (lưu ý chíp này không thơm và không viết Hoa) Mày đã là cái
    gì? Tôi đau như lạng người đi. “Bốp” chắc là nó tát em còn “bộp” chắc
    nó ném sách vào mặt em rồi. Thằng Bình đi đâu cũng cầm trên tay một
    cuốn sách. Có khi là cuốn từ điển, có khi là cuốn 1.000 câu hỏi vì sao.
    Cầu Trời hôm nay nó chỉ mang theo cuốn câu hỏi, cuốn này mỏng và không
    đóng bìa cứng. Tôi đã lên tới tầng 3. Trước mắt tôi là một cảnh tượng
    lạ lùng.


    Cánh
    cửa phòng mở toang. Thằng Bình đang đứng dựa người vào tường. Mắt nó
    nhắm nghiền, cổ nghẹo sang một bên, hai tay buông thõng, mặt xuôi xị
    đầy mệt mỏi. Em đang vòng tay ôm ngang người thằng Bình. Vẻ mặt em đầy
    hốt hoảng nhưng vẫn không giấu được sự thông cảm. Rồi em chầm chậm gục
    mặt vào ngực thằng Bình. Thế là hết! Tôi là kẻ mộng du bước đi không
    khái niệm. Những bậc cầu thang thấp tè tủn mủn cũng như những thanh tà
    vẹt dọc đường tàu. Tôi đang từ một hành khách mua vé đàng hoàng bỗng bị
    rơi khỏi tàu chỉ vì một kẻ nhảy tàu ngang đường đẩy xuống. Đêm ấy tôi
    về nhà bằng chút bản năng đánh hơi còn sót lại của loài người. Ngủ rất
    ngon vì cơn mộng nào cũng ngắn. Sáng ra rửa mặt soi gương thấy những
    vết cào xước đã đóng máu khô trên má, trên trán. Còn vết thương nào
    đương rỉ máu nữa không?


    Không
    có tình yêu thì thiên đường cũng trở thành địa ngục. Căn phòng làm việc
    của tôi bây giờ đúng như vậy. Em còn làm bộ giả vờ hỏi han chăm sóc tôi
    như không có chuyện gì xảy ra. Thằng Bình vẫn sang phòng tôi. Hai thằng
    tôi đã như con lũ bị chẻ về hai phía. Phía này nước xanh may mắn. Phía
    kia nước đỏ buồn đau. Lạ một cái là thằng Bình lại chẳng vui sướng gì
    hơn tôi. Nó cũng ủ rũ ngồi thiền trước bàn em hàng tiếng, không nói
    không ăn gì và về. Ngày nào cũng phải xem một vở diễn bất đắc dĩ, các
    suất diễn tuy có thay đổi giờ nhưng diễn viên thì không có gì khác, tôi
    bắt đầu trầm cảm. Em càng quan tâm đến tôi thì tôi càng thấy ghê sợ.
    Làm sao mà yêu thương với giả dối lại có thể song hành và chung sống
    với nhau nhuần nhuyễn đến thế.



    phải vì thấy thái độ của tôi khác lạ nên em và Bình dạo này cũng chẳng
    thấy đi đâu nữa. Không còn tíu tít, không còn hò hẹn, không còn bàn
    tính thì thầm. Em không đi với tôi. Tôi không đi với Bình. Bình không
    đi với em. Chúng tôi cứ lặng lẽ mỗi đứa một góc. Không ai nói với ai,
    cũng không ai buồn hỏi ai để phá vỡ sự bế tắc. Ngồi cứ như 3 ông đầu
    rau trong bếp. Thật gần và thật cân đối nhưng lúc nào cũng lẻ loi.


    Mùa
    hè đi qua nặng nề và ảm đạm. Chợt mưa chợt nắng thất thường như người
    phụ nữ chưa yêu. Bọn trẻ đá bóng ở sân sau nhà cũng hò hét bé hơn. Căn
    nhà cao mười mấy tầng phía trước đang “cắt ngọn” thì đập phá ầm ĩ. Cầu
    thang máy rộng kinh khủng, sức chứa đến 20 người, mỗi khi có một mình
    đâm rờn rợn. Nhìn những cửa kính sáng bóng lấp loáng mặt mình mà lòng
    nằng nặng. Vắng em, tôi chỉ muốn hôn lên bóng mình trên kính cho đỡ cô
    đơn và đỡ nhớ em. Không ngờ, dính vào tình yêu thằng Bình không bớt hâm
    mà lại sắp có thêm một thằng *** là tôi. Không làm gì để thoát ra khỏi
    tình cảnh này có khi tôi *** thật. Hai tháng sau ngày đấy, Bình xin cắt
    hợp đồng nghỉ việc. Tôi cũng đi đến quyết định của mình sau lần chat
    với Cỏ Đắng.






  2. #12
    Ngày tham gia
    Feb 2018
    Bài viết
    108


    [:rose]. Hơi lãng mạn và cũng 1 chút bị rảnh bác zeus nhỉ. Giờ này đọc truyện và share với mọi người thì hơi bị hay đấy.[Y]

  3. #13
    Ngày tham gia
    Feb 2018
    Bài viết
    108
    Chyện nhiều thì Chứng ngỗng kẹp là pải roài....ha ha ha.


    ./.

  4. #14
    opyzigdd39 Guest


    [quote user="ronado"]

    Chyện nhiều thì Chứng ngỗng kẹp là pải roài....ha ha ha.


    ./.

    [/quote]

    Chú em này đúng là thiếu "iốt" thiệt roài..

    Những người ko bị kẹp, giờ này tâm trạng thoải mái thì họ mới buôn "dưa lê" [[IMG]images/smilies/biggrin.gif[/IMG]]

  5. #15
    huuducqt Guest


    Truyện này hay đấy ,tiếp đi bác ơi [IMG]images/smilies/smile.gif[/IMG]

  6. #16
    huuducqt Guest


    [quote user="chess_hcm"]

    Truyện này hay đấy ,tiếp đi bác ơi [IMG]images/smilies/smile.gif[/IMG]


    [/quote]Cỏ
    Đắng học cùng tôi thưở nhỏ. Chúng tôi lớn lên bên cạnh nhau suốt những
    năm học phổ thông. Là con gái vùng đồi nên tóc cô rất dài. Mái tóc
    huyền vương hương bồ kết ám ảnh tôi nhiều năm niên thiếu. Chỉ vì cái
    mùi hương ấy mà tôi còn chút cảm tình với những cây bồ kết cao lừng
    lững đầy những chùm gai đáng ghét. Năm cuối Cấp 3, cô cắt đi mái tóc
    ấy. Dẫu mái tóc còn lại của Cỏ Đắng vẫn là mái tóc thề đủ dài làm duyên
    nhưng với tôi, đã có cái gì mất mát trong tâm khảm. Tôi đã viết một bài
    thơ, không cho ai biết, chỉ lặng lẽ đâu đó trong một trang sổ. Tóc em
    dài vắt mỏng bờ nhung nhớ. Buổi trường tan lũ gió ngẩn ngơ đùa. Đọc thơ
    tôi úp mặt vào mắc cỡ. Sợi tóc nào xấu hổ đong đưa. Nay tóc ngắn em
    khoe hồng gáy trắng. Gió ngơ ngàng hỏi nắng tưởng mình quên. Em gần gụi
    mà xa xôi lắm lắm. Tóc thôi dài tôi lỡ nhịp thơ duyên.




    Mái
    tóc không có tội, Cỏ Đắng cũng không có lỗi, nhưng sau lần đấy tôi bớt
    thân hơn với cô. Cái sự bớt thân ấy là do tôi chủ động, với Cỏ Đắng, cô
    hình như không để ý gì. Những năm học ở Hà Nội, tôi và cô cũng thỉnh
    thoảng mới gặp nhau. Thường có việc gì thì hay gọi điện thoại. Chủ yếu
    là hỏi xem có đứa nào về nhà không để nhờ gửi cái nọ lấy cái kia. Đứa
    nào mới xuôi thì kể xem quê có gì mới, bố mẹ bên này bên ấy ra sao. Học
    trường Ngoại giao nên Cỏ Đắng thay đổi khá nhiều phong cách. Cô duyên
    dáng và tự tin. Đặc biệt, Cỏ Đắng nhổ giò rất nhanh, cô cao lên như
    thân cọ. Tôi không thấp hơn cô nhưng đi bên cạnh thì rất khiêm tốn về
    chiều cao. Cái hình ảnh “đôi đũa lệch” làm tôi mặc cảm. Cũng như ngày
    trước, tôi thì hay cả nghĩ chứ Cỏ Đắng với tôi thì vẫn cứ như không.


    Cỏ
    Đắng cậy cao nên rất thích trêu tôi. Cô thường bảo tớ thích cái tai của
    ấy. Môi khẽ ngậm, lưỡi cô mềm mại, ẩm ướt mân mê cái thuỳ tai tội
    nghiệp của tôi. Cái thuỳ tai tưởng như không ẩn giấu dây thần kinh nào
    của cơ thể mà cũng vật vã dưới cái lưỡi của cô. Hàm răng trắng đều với
    những mũi răng nanh nhòn nhọn cắn hờ. Cô hệt như đứa trẻ mấy tháng tuổi
    ngứa lợi đang gặm đồ chơi. Trong tai tôi lành lạnh bọt nước. Những cái
    bọt nước hình thành rồi tan vỡ râm ran trong lỗ tai. Nó làm tôi nhớ
    những lần đi gội đầu ngoài quán. Cô phục vụ lấy một ít bọt dầu gội trên
    góc cho vào cái móng tay út rồi nhét nó vào tai tôi. Hay ngón út của cô
    ngọ ngoạy trong hai lỗ tai khiến tôi như bị tra tấn. Có thể cô chỉ định
    làm sạch tai tôi mà không biết cái cách thức làm sạch ấy nó gợi dục
    kinh khủng. Những lúc ấy, đang nằm dài nhưng tôi chỉ muốn được co gập
    người lên để giấu đi cái sức mạnh đàn ông đang từ từ vươn dậy của mình.
    Nhưng tôi không nằm trong hàng gội đầu, tôi đang chịu trận trước Cỏ
    Đắng. Tôi mà gập người xuống thì chỉ càng lùn đi, nên tôi chọn cái cách
    cứ lim dim mắt mà thưởng thức. Thế mà lâu dần cũng thành quen.


    Lúc
    mà Cỏ Đắng làm tình làm tội cái tai tôi thì tôi cũng nhân cơ hội ăn
    trộm của cô mấy sợi tóc. Có hôm do gió thổi nhưng có hôm do tôi tự dùng
    lưỡi đưa nó vào mồm. Tôi nhằn nhằn và cắn đứt của Cỏ Đắng mấy sợi. Để
    nó trong miệng đến khi nào chia tay. Một hôm, trong lúc chat, tôi hỏi
    Cỏ Đắng:




    Matu: Ấy nghĩ gì về đồng nghiệp (bạn cùng cơ quan ấy)?

    Co_dang: to chang quan tam lam den dong nghiep

    Matu: Ấy vô cảm thế?

    Co_dang: uh

    Co_dang: to danh cam xuc cho doi tuong khac

    Matu: Thế thì ấy đừng đòi nữa

    Co_dang: ay dung co doi nhu tre con the

    Co_dang: the ay co danh cam xuc cho dong nghiep ko

    Matu: Có chứ

    Co_dang: nhu the nao

    Co_dang: quan tam den doi song tam tu tinh cam

    Matu: Tớ còn định lấy cả đồng nghiệp nữa ý chứ

    Co_dang: oi gioi oi

    Co_dang: dien

    Matu: Thế thì tớ thôi vậy

    Co_dang: to ko nghi la co the "yeu" duoc dong nghiep

    Matu: Thế lấy ai thì không ***

    Co_dang: lay nguoi nhu to

    Matu: Ấy hơi cao

    Co_dang: ay da doc truyen "lay nguoi nhu anh" chua

    Co_dang: ay dung di theo vet xe do day

    Co_dang: cua tac gia nhu

    Co_dang: nu

    Co_dang: nhat nhu nuoc oc

    Co_dang: co du ca ***

    Co_dang: nghe thuat

    Co_dang: tu khang dinh minh cua gioi tre

    Co_dang: uh

    Co_dang: doi voi nhung nguoi thieu tu tin

    Matu: Ấy có nói nữa tớ cũng không đọc cuốn ấy đâu

    Co_dang: uh

    Co_dang: tot

    Matu: Ấy yeu người khác rồi ấy mới nói thế

    Matu: Yeu bạn cùng làm có gì xấu đâu

    Co_dang: dung la chang co gi xau

    Co_dang: chi co dieu la trong cong viec thi nhin bang con mat khac

    Co_dang: lam sao ma rung dong duoc chu

    Matu: Lý do này tớ thấy chưa ổn lắm

    Co_dang: ay dang yeu dong nghiep ah

    Co_dang: ke cho to nghe di

    Co_dang: nay nhe

    Co_dang: trong moi truogn cong viec luon co su canh tranh

    Matu: Tình yêu cũng cạnh tranh mà

    Matu: Không ai làm việc 1 mình. TY cũng thế

    Co_dang: canh tranh day khac

    Co_dang: canh tranh trong tinh yeu la hoan thien minh

    Co_dang: lam minh dep hon trong mat doi phuong

    Co_dang: con canh tranh trong moi truong lam viec

    Co_dang: la lam minh hon doi phuong trong con mat sep

    Matu: Ấy nhầm hay sao ý. Trong TY thì cũng phải làm mình đẹp hơn trong mắt Sếp = chính là đối tượng mình theo đuổi

    Co_dang: uh

    Co_dang: vay doi tuong o day la sep ah

    Co_dang: trong tinh yeu ko co khai niem "sep" va "cap duoi"

    Co_dang: trong tinh yeu la binh dang

    Co_dang: to ko cho rang yeu ai do va nghi rang nguoi do superior hon minh

    Co_dang: day la su nguong mo

    Matu: Nếu chỉ có thế thì có hẹp hòi quá không? Tớ nghĩ TY không có "vùng cấm"

    Co_dang: uh

    Co_dang: nhung ma to thay ko pho bien de co tinh yeu dep

    Matu: Thế yêu nhau rồi chuyển cơ quan có được không?

    Co_dang: duoc

    Co_dang: yeu nhau roi vao lam cung duoc

    Co_dang: nhugn cung cho lam TY mat thi vi

    Co_dang: the ay yeu dongnghiep cua ay ah

    Matu: Tóm lại mấu chốt chỉ là vì làm việc cùng nhau nên phải có sự ganh đua nên không nên yêu chứ gì?

    Co_dang: tat nhien

    Co_dang: con ca moi truongxung quanh

    Co_dang: con cac moi quan he dong nghiep khac nua chu

    Matu: Nhưng mình không yêu, đứa khác ở cùng phòng nó cứ yêu cái đứa ấy thì sao?

    Matu: Chúng nó vẫn hạnh phúc thì sao?

    Matu: Hoá ra vì mình định kiến nên mình bỏ qua cơ hội à?

    Co_dang: ay chan qua

    Co_dang: thoi ke ay

    Co_dang: ay muon yeu ai thi yeu

    Matu: Thế tại ấy có yêu tớ đâu

    Co_dang: sao lai noi den to

    Co_dang: to co lam cung co quan ay dau

    Matu: Ừ nhỉ? Thế đương nhiên là yêu được đúng không?

    Co_dang: J

    Co_dang: to thay ay khac ngay xua qua

    Co_dang: hinh nhu la ay bat dau truong thanh roi

    Matu: Tớ cảm ơn ấy!

    Matu: Nhiều người không nghĩ như thế đâu.

    Co_dang: to co biet ai trong nhieu nguoi ay ko

    Matu: Gần như là không

    Matu: Có nhiều bọn rất coi thường tớ

    Co_dang: cai bon cung co quan ay ah

    Matu: Không. Cái bọn trên diễn đàn Vietstock

    Matu: Tớ cảm ơn cậu vì tớ chỉ mới nói chuyện nên yêu ai mà cậu đã khen tớ trưởng thành

    Co_dang: J

    Matu: Quên mất, tớ thỉnh thoảng cứ nhầm "ấy" với "cậu".

    Co_dang: the same

    Co_dang: nay to hoi that


  7. #17
    imported_dunghoang Guest
    Truyện rất hấp dẫn. Tiếp tục nữa đi anh!

  8. #18
    Guest


    Cuộc đời Mã Tử thật sang

    Đi làm có gái cạnh bàn mới hay

    Hồi đầu em vẫn thơ ngây

    Giúp anh Mã Tử mua này mua kia

    Khi tình anh đã ra rìa

    Chuyển sang thủ thỉ chia lìa tốt thôi

    Quanh đi hai chỗ ta ngồi

    Chỉ trăng với gió, chỉ người với ta

    Em bao nhiêu chiếc váy hoa

    Anh đều thuộc hết nữa là áo con

    Rồi thì những thứ ngon ngon

    Bánh dầy, xôi lạc em còn biếu anh

    Quần xịp Naris mới toanh

    Em biếu mấy hộp để anh thay dần

    Ý em là rất thâm trầm

    Muốn ve chim khỏe, phải cầm lồng son

    Tiên sư mấy mẹ, mấy con

    Mắm tôm khắm lặm vẫn còn vương đây

    Lòng lợn mí chả dạ dầy

    Không ra chợ hốc, xơi ngay văn phòng

    Thế là một cuộc lộn sòng

    Trả đồ, giả đạc đùng đùng bốc lên

    Này là máy tính dùng quen

    Này ổ nhớ động vứt lên trả mày

    Quần xịp biết tính sao đây

    Chẳng nhẽ lại cởi ở ngay giữa phòng

    Xăm xăm bước tới bóng hồng

    YM lóe sáng: Đàn ông gì mày

    Mã Tử choáng hết mặt mày

    Viết câu xin lỗi đưa ngay cho nàng

  9. #19
    Guest


    Mã Tử choáng hết mặt mày

    Viết câu xin lỗi đưa ngay cho nàng

    Sách đâu lại giở đúng trang

    " Im lặng hay nói" mới càng băn khoăn

    Chỗ này mới thật nhân văn

    Lột tả tâm trạng trăm phần giằng co

    Thế rồi anh mới thẫn thờ

    Gục đầu vào gối ngẩn ngơ nhập thiền

    Chuyển sang triết lý liên miên

    Nào gà, nào gái, nào duyên, nợ đời

    Gái cơ quan chỉ để chơi

    Hay là để kết mộng đời với nhau

    Bâng khuâng lại nhớ đến câu

    Con thầy, vợ bạn, gái cùng cơ quan

    Ba dây tương nghiệt tương oan

    Nhẽ đâu lại trói, lại toan buộc vào

    Mẹ cha cái máu ba đào

    Làm ông chẳng biết đường nào để đi

    Kể từ nổi máu sân si

    Ngày buồn chầm chậm trôi đi rõ sầu

    Giờ em chẳng lộ ngực sâu

    Áo cài kín cổ còn lâu thấy hàng

    Quần bò dầy cộp mo nang

    Coóc sê gọng thép sẵn sàng giương ra

    Mặt lạnh như thể *** ma

    Càng nhìn càng ghét, càng sa sẩm lòng

    Giá như Mã Tử là chồng

    Tát cho mấy phát để lòng nhẹ vơi

    Mã Tử càng ngán ngẩm đời

    Lần theo Cuốc Thái đọc lời ngụ ngôn

    Tấm gương của chú Lin tơn

    Phịch Mô ni cá, người còn danh tiêu

    Nhưng Mã Tử đã quyết liều

    Dấn thân một phát để yêu lấy nàng
    Đoạn này thấy rất phô hàng
    Dã tâm quân tử cùng hàng phấn son
    Gái nào là gái chẳng ngon
    Trai nào mà chẳng thích *** với mông

    Bỗng nhiên sét đánh cái đùng

    Được đi công tác với cùng cô em

    Anh đi nhiều vốn đã quen

    Nhưng em mới chỉ đầu tiên thôi mà

    Gái non đi với trai già ( đời)

    Không vào khách sạn thì ra đâu nằm

    Mẹ cha cái chú lễ tân

    Bọn tao công tác, có mần chi đâu

    Vào phòng vội tính trong đầu

    Ngủ sớm khó lắm, đi đâu nhé nàng

    Em đâu phải loại vội vàng

    Xong toa lét mới nhắn chàng: ô kê

    Áo thun đen có cổ trề

    Váy ca rô tối đúng bề chính chuyên

    Đôi bạn cười nói huyên thuyên

    Thiên Đàng là chốn giải phiền rất hay

    Chuyện từ Nam Bắc Đông Tây

    Thế mà chuyển phắt sang ngay Trâu Quỳ

    Ái tình quả thật rất kỳ

    Có anh, có *** béc giê trông nhà
    Anh này ý tứ sâu xa
    Chưa chi đã gợi hay là: Dog Style

    Mệnh em mệnh Mộc cấm sai

    Kỷ Mùi nên chớ ra ngoài hồ ao

    Có mận thì mới có đào

    Hoa thơm mới có chim vào hát ca

    Tự nhiên lại đẻ đâu ra

    Một cô trông trẻ mới là ý sâu

    Mã Tử chợt hất quả đầu:

    Thôi về em nhé, ngồi lâu quá rồi

    Đường khuya sương lạnh bốc hơi

    Không gian vắng lặng chỉ người với ta

    Bỗng nhiên lại nẩy đâu ra

    Một anh đạp xế đái ra vỉa hè

    Giọng văn miêu tả thật ghê

    Bóng bóng gió gió lại về chuyện chim

    Cô em giả thẹn lặng im

    Xoay ngang giấu mặt để dìm chính chuyên

    Thế là hai đứa lặng yên

    O bai tình khúc về miền Ô ten









  10. #20
    Ngày tham gia
    May 2019
    Bài viết
    0
    Thế là hai đứa lặng yên

    Ô bai tình khúc về miền Ô ten

    Vào phòng chưa kịp mon men

    Em lườm Mã Tử: tắt đèn, Gút Nai!

    Mã Tử kiếm cớ dằng dai

    “Anh xem em ngủ, chẳng mai một gì”

    Ngọt nhạt cũng chẳng ích chi

    Em vào rửa (mặt), Tử thì xem phim

    Chùm trăn em gái nằm im

    Tử ngồi day dứt hận (tim) mình 4`

    Đi đường thì nở thật to

    Mà giờ sao lại co ro trong quần

    Ngập ngừng chẳng lẽ rút quân?

    Thôi liều tụt dép một lần thử xem

    Lên giường Mã Tử ôm em

    Vật sang một cái thì em cuộn người

    “Vuốt mặt theo kiểu đười ươi

    Hay là giống ốc, đừng lười vuốt trôn?”

    Nghĩ rồi Tử nhắm thẳng chân

    Hai tay lùa xuống, miệng dồn ngậm môi

    Thật mềm như miếng mực ôi

    Lại thêm ấm ẩm tinh khôi trà tầu

    Bỗng đâu bụng dưới nhói đau

    “Tiên sư cái thắt lưng tầu hại tao”

    Hôn hít mới chuyện tầm phào

    Núi đôi hai ngọn Tử nhào bằng tay

    Bị em chống cự đâm cay

    Núi chưa chiếm được thì quay sang đồn

    Lúc này binh pháp họ Tôn

    Đâm ra đắc dụng công đồn thắng ngay

    Này thì “Dương vật kích tây”

    Này thì “Hoa nở trên cây” hái liền

    Bất ngờ vượt quá bình nguyên

    Thọc sâu vào động cô tiên hái đào

    Em rên, tay múa quờ quào

    Mã Tử anh hỡi đừng vào động hoa

    "Vừa vào sao vội rút ra?"

    Nằm im Tử nghĩ “dọa ma thôi mà

    Bố bảo chẳng dám kêu la

    Ông lỳ để đấy rồi ra thế nào!

    Nhưng nhỡ nó thù thì sao?

    Mà kìa nước chảy ào ào ướt tay

    Môi trường có vẻ hơi gay

    Lỡ đâu bị ghẻ, chẳng hay chút gì...

    Thôi nằm nói chuyện tý ty

    Nào là thưở nhỏ ăn gì, chơi đâu"

    Tằng tằng được một lúc lâu

    Em vật Tử lại vít đầu hôn luôn

    “Miệng sao ngửi phát buồn nôn”

    Tử than, trườn xuống tìm da hít hương

    Xiêm y lật, thịt nõn nường

    Ngất ngây thiếu nữ, lợn mường cũng thua

    Một hồi Tử mệt te tua

    Chân thì ướt sũng, em xua Tử về

    Lúc này người mỏi ê chề

    Ngoài kia trời đã huê huê nắng vàng…


 

Các Chủ đề tương tự

  1. Truyện cười hay hài hước Việt Nam
    Bởi boss2611 trong diễn đàn CHỨNG KHOÁN CƯỜI
    Trả lời: 4
    Bài viết cuối: 28-06-2014, 11:29 AM
  2. Truyện cười: Đánh thức
    Bởi LinhLP trong diễn đàn CHỨNG KHOÁN CƯỜI
    Trả lời: 0
    Bài viết cuối: 04-09-2013, 06:15 AM
  3. Tiếng nói nhà đầu tư: Ranh giới giữa lạc quan và bi quan
    Bởi trong diễn đàn Thảo luận Tình hình
    Trả lời: 5
    Bài viết cuối: 27-06-2011, 07:00 AM
  4. Quan điểm của Kipsailam68 về tương quan giữa nền kinh tế chung và TTCK
    Bởi imported_vthao93hp trong diễn đàn Nhận định Thị trường
    Trả lời: 19
    Bài viết cuối: 17-05-2010, 11:27 AM
  5. Điểm những tin quan trọng liên quan tới thị trường Forex và Gold, Oil.
    Bởi phamtienluat1122 trong diễn đàn Forex và Hàng hóa
    Trả lời: 3
    Bài viết cuối: 06-11-2008, 03:25 AM

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •